Chương 5: Cầu thu dưỡng

Trần Hạo vũ lui về phía sau hai bước, mặt đỏ lựng, một tay bịt mũi để máu không chảy ra, nói năng loạn xạ chỉ tay lung tung về phía cậu: “tiểu…tiểu bảo a, sao… sao cậu lại…lại…ăn mặc như thế ra mở cửa”

Lưu Tước hai tay khoanh trước ngực đứng dựa người vào cửa, vẻ mặt thích thú: “sao không thể, cũng đâu phải nữ nhân, nè có muốn lại đây sờ thử chút không” cậu giả vờ làm động tác muốn cởi bỏ đai lưng áo khoác.

Trần Hạo Vũ vội chạy lại giữ chặt tay cậu: “cậu…cậu muốn làm gì a, đây là b…bên ng…oài…” xúc cảm khi chạm vào cái gì đó nộn nộn mềm mềm làm anh bất giác nhìn xuống, Trần Hạo Vũ cao 1m85 hơn cậu hẳn một cái đầu, khi nhìn xuống thì nhìn thấy hết cảnh xuân nhờ cổ áo mở rộng: l*иg ngực trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm, hai điểm đỏ trước ngực như ẩn như hiện, phần bụng bằng phẳng…

CMN, ông đây đi chết liền, yết hầu lên xuống liên tục, sau đó …phụt…máu mũi đã ngừng chảy một lần nữa phun ra như mưa (Au chém đấy😋😋), đồng chí Trần Hạo Vũ trực tiếp bị KO.

“được rồi không đùa nữa, nói, tìm tớ có việc gì?” cậu xem không nổi tên ngốc đang làm trò trước mặt mình nữa đành lên tiếng

“cái đó, không có gì…haha…nhớ cậu nên muốn sang chơi chút thôi…haha…” Trần Hạo Vũ cười gượng, không nghĩ tới tiểu Bảo vậy mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề

Cậu nhướng một bên mày, miệng hơi nhếch lên vẻ mặt ‘chắc tôi tin cậu’, Trần Hạo Vũ biết lời nói dối của mình bị đối phương nhìn thấu, quay mặt sang bên lệ rơi đầy mặt, a~ bảo bối nhi, đừng nhìn tui với vẻ mặt xem kịch vui thế chứ, bộ cậu hông biết giả ngốc thả tui một con ngựa hả trời.

Lưu Tước hừ lạnh một tiếng, ‘ngốc chết đi được’ cậu thầm nghĩ, xoay người tiến vào nhà: “đi vào, nói chính sự”

Trần Hạo Vũ nghe vậy mừng rơn, được cứu rồi~ anh nở một nụ cười lấy lòng nhanh chóng đóng cửa rồi lẽo đẽo theo sau cậu, nếu bây giờ anh có đuôi thì chắc chắn nó đang ve vẩy liên tục rồi.

Trần Hạo Vũ vừa mới vào nhà đã ngửi thấy hương đồ ăn thơm nức mũi, cái bụng bị bỏ đói từ trưa đến giờ liền sôi ùng ục

Lưu Tước vừa đi vừa nhìn lại hỏi: " chưa ăn cơm?"

Trần Hạo Vũ đưa tay xoa xoa bụng, mắt cún con nhìn cậu gật gật cái đầu: “ừm”

“tớ cũng chưa kịp ăn, có muốn ăn cùng không?” cậu vừa nói xong, Trần Hạo Vũ gật đầu lia lịa sau đó lao nhanh vào phòng bếp.

Hôm nay cậu làm khá nhiều đồ ăn chỉ vì muốn nếm thử chất lượng thịt, trứng với rau củ (lúc đi đặt hàng ẻm cũng có mua riêng một ít về ăn thử) đang lo ăn không hết mà đổ bỏ đi lại tiếc, phải biết rằng mạt thế đến, đồ ăn rất khan hiếm đặc biệt là đồ tươi ngon thì sự xuất hiện của Trần Hạo Vũ đã giải quyết được vấn đề cậu lo lắng.

Anh bạn nhỏ nào đó còn chưa biết được suy nghĩ của cậu đang cảm động rơi lệ đầy mặt trước sự chu đáo của bạn thân.

Nhìn đống đồ ăn đang tỏa ra hương thơm mị hoặc trên bàn, anh cảm thấy nước bọt mình sắp chảy đầy đất rồi.

Lưu Tước thở dài, cái tên ngốc này nghĩ cái gì thì viết hết lên mặt rồi còn đâu (Tước nhi đã bị lừa một cách ngiêm trọng, tội con tui quá mà): “tên ngốc nhà cậu đừng nhìn nữa, ngồi xuống ăn đi”

Trần Hạo Vũ chỉ chờ câu này của thôi: “vậy tớ ăn đây”, vừa cầm vào đũa là dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai gắp món này món kia mỗi món một miếng nhồi đầy miệng (hình tượng-chan đã cáo biệt với cuộc sống này)

“iểu ảo a, ớ ông gờ ậu ại iết ấu ăn a, ại òn ấu on ư ày, ông ém ì ầu ếp uyên iệp uôn á” (dịch: tiểu Bảo a, tớ không ngờ cậu lại biết nấu ăn nha, lại còn nấu ngon như này, hông kém gì đầu bếp chuyên nghiệp luôn á)

“nhai nuốt xong đi rồi hẵng nói” cậu đầu đầy hắc tuyến nói.

Hai người chiến đấu xong bữa ăn, việc rửa bát vinh hạnh được giao cho đồng chí Trần Hạo Vũ, Lưu Tước lấy lí do mình nấu rồi nên được miễn rửa bát ngồi ngoài phòng khách ôm gối xem TV.

Thấy anh đi ra ngồi xuống bên cạnh mình, cậu hỏi: “xong rồi?”

Anh gật đầu: “ừm”

“được rồi bây giờ cậu nói đi, xảy ra chuyện gì sao tự nhiên lại rời N thị đến đây một mình, lại còn tới muộn thế này” (phải rồi mình quên nói Lưu Tước hiện tại đang ở trung tâm thành phố H)

Trần Hạo Vũ thở dài, day day thái dương: “không hiểu sao dạo gần đây lão ba lão mẹ bọn họ lên cơn gì không biết, cứ bắt tớ đi xem mắt hết cô này đến cô khác, tớ nói rồi, bây giờ vẫn chưa muốn lấy vợ, bọn họ không nghe”

“vậy nên cậu trốn họ chạy lại đây”

“ừm” anh gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ý nói cậu mau hỏi tiếp đi

cậu thở dài: “vậy cậu tính trốn họ bao lâu, đã tìm được chỗ ở tạm chưa?”

“bao lâu thì tớ không biết nhưng chỗ ở tạm thì tìm được rồi” nói xong anh dùng ánh mắt cún con nhìn cậu, chữ ‘cầu thu dưỡng’ to đùng trên đỉnh đầu cứ nhấp nháy liên tục

“…”