Chương 17

Đầu choáng váng, Lăng Tử Thần tỉnh lại trong khi cơ thể vẫn còn yếu ớt. Nàng biết mình còn sốt, qua đó nàng xác định thời gian chắc chắn chưa qua một ngày.

Nàng không cảm thấy may mắn khi mình còn sống bởi nàng vốn dĩ đã không muốn sống. Nếu ông trời khiến nàng sống thì nàng cũng không ngại chấp nhận.

Tay đỡ thân mình dậy, Lăng Tử Thần quay nhìn xung quanh. Đây là một hang động, trên nền đất có vết nước cho thấy có người hay thứ gì đó ra vào nhiều lần.

Tuy còn mơ hồ nhưng Lăng Tử Thần vẫn có thể thấy phía góc tối có một vài nhánh cây dài co rút ở đấy. Chúng sợ nàng, đây là điều Lăng Tử Thần biết từ lâu.

Những vết nước kéo dài từ chỗ nàng đến chỗ nhánh cây cho thấy người cứu và chăm sóc nàng là chúng. Rõ ràng sợ hãi nhưng vẫn không thể bỏ mặc nàng sao?

Có chút giống... Giống ai? Nàng sao? Như cái cách nàng dù biết Đan Nhược Ly hại mình nhưng không thể nào hận hay chán ghét vậy. Cái đó người ta gọi là gì? Yêu hay thích?

Thật sự quá rắc rối với Lăng Tử Thần rồi. Vì yêu mà bỏ qua thù hận, vì yêu mà chờ đợi, nhẫn nhịn, lại vì yêu mà hận. Yêu quả là một thứ khó hiểu và không thể xác định rõ ràng.

Lăng Tử Thần bị nhánh cây làm thoát khỏi suy nghĩ, có lẽ thấy nàng ngốc ngây ngồi đó nên lo lắng đi. Chúng run rẩy rũ xuống cành, một vài lá thảo dược rơi xuống nền đất.

Làm xong mọi việc, chúng lại rút lại trong góc. Lăng Tử Thần nhìn xem thảo dược trước mặt, loại thuốc này có tác dụng giảm nhiệt, hạ sốt. Nhặt lên rồi nhìn những nhành cây kia, Lăng Tử Thần không do dự cho thuốc vào miệng.

Bắt đầu nhai thì vị đắng lập tức lan ra khắp khoang miệng, tuy có chút không thích nhưng Lăng Tử Thần vẫn tiếp tục nhai và nuốt xuống. Vị đắng vẫn còn trong khoang miệng và thậm chí đã lan đến vòm họng.

Lăng Tử Thần đứng bật dậy như chưa từng bị bệnh và yếu ớt. Nàng chạy ra ngoài cửa động, há miệng hứng nước mưa sau đó súc miệng rồi phun ra.

Không thể không thừa nhận rằng loại thuốc này quả là thử nghiệm độ nhẫn nhịn của con người. Dù Lăng Tử Thần có súc 10 hay 20 lần thì trong miệng vẫn còn vị đắng, mặc dù chỉ là nhàn nhạt.

Dược hiệu chưa hòa tan, Lăng Tử Thần cũng không dám đứng ngoài mưa lâu kẻo bệnh lại nặng thêm. Nếu bệnh có thể khiến nàng chết thì không vấn đề gì, nhưng không phải, nó chỉ hành hạ nàng khiến nàng mệt mỏi thôi. Vả lại thuốc trị bệnh ở nơi rừng rậm này thật sự quá đắng rồi.

Lăng Tử Thần ngồi trong hang, cảm nhận hắc khí đi vòng quanh cơ thể. Nàng thử hội tụ hắc khí ra tay phải, chúng quả nhiên hiện ra. Các nhánh cây đằng xa khi cảm nhận được hắc khí thì càng co rút cơ thể.

Mà ngay khi hắc khí bị tụ tập ra thì kim quang trong người Lăng Tử Thần lại xuất hiện. Nàng lại thử tụ nó ra tay trái, kim quang pha lẫn lục quang hiện ra.

Các nhánh cây đột nhiên thả lỏng, chậm rãi né tránh hắc khí mà tiến lại gần kim quang. Hắc khí dường như rất ghét bỏ kim quang, nó phừng lớn lên như lửa.

Lăng Tử Thần nhìn bọn nó quái lạ như thế thì bật cười. Nhưng rồi nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, thu hồi hai luồng sức mạnh rồi hướng chỗ sâu ẩn nấp.

Lăng Tử Thần cố thu liễm mọi khí tức, ngay sau đó từ bên ngoài bỗng có vô số nhành cây đen tuyền xông vào. Chúng quẩn quanh trong động, thấy không có gì mới từ từ rút ra ngoài.

"Đó là nhành cây của Hắc Ám Thụ đi." Lăng Tử Thần như tự nói với mình lại như hỏi ai đó.

Nàng biết nếu mình không xử lý Hắc Ám Thụ kia thì sau này sẽ không bao giờ sống yên ổn. Lăng Tử Thần cảm nhận hắc khí cùng kim quang chiếm mỗi thứ một góc riêng trong cơ thể, thấy hai thứ đều dao động mãnh liệt.

"Liều sao?" Lăng Tử Thần tự hỏi, hai thứ trong cơ thể dao động như đáp lại.

Lăng Tử Thần mím môi đứng dậy, cơn sốt hành hạ nàng không biết đã lui từ lúc nào. Nàng cẩn thận đi ra cửa hang, ập vào mắt lại là một cảnh tượng kinh khủng.

Nhành cây đen từ sâu trong rừng vươn ra, bao phủ khắp không trung lẫn trên mặt đất. Hắc khí trong cơ thể đột nhiên xuất hiện trên tay, khi Lăng Tử Thần càng đi sâu vào trong thì nó càng phừng lớn.

Lăng Tử Thần biết nếu mình vào bên trong chỉ có hai kết cục, một là chết và hai là sống. Nếu sống thì một là bị hắc khí điều khiển, điên cuồng mà sống, hai là hóa hắc khí thành sức mạnh để mình sử dụng.

Nếu Lăng Tử Thần nàng cứ giữ lấy ý nghĩ tùy trời thì chỉ có chết hoặc là điên cuồng sống thôi. Đây là lúc nàng quyết định mục tiêu cùng hướng đi của mình.

Tìm cho mình mục tiêu để tiếp tục sống là điều cần thiết nhất Lăng Tử Thần cần bây giờ. Nàng bước từng bước vào sâu bên trong, Hắc Ám Thụ cuối cùng cũng đã hiện ra trước mắt. Nàng đã đến, tương lai của nàng sẽ từ nơi này mà chậm rãi dệt nên.

Hắc Ám Thụ thân đen như trời đêm, hắc khí quấn quanh dày chừng vài thước. Rễ cây nhô ra khỏi đất, phía dưới là vô số xương cốt của Yêu Thú cùng con người.

Nhành cây như che cả khoảng trời của nơi này, nếu nó muốn thì không gì có thể thoát khỏi nơi này. Hắc khí mang đến tiêu cực cùng điên loạn, tiếp xúc gần như thế này tâm trạng của nàng đã trở nên cực kì tệ.

Hắc Ám Thụ hấp thu linh khí chuyển thành hắc khí sau đó lại dùng hắc khí để sinh tồn. Muốn diệt nó thì phải đánh tan hắc khí, đây là một việc vô cùng khó khăn.

Lăng Tử Thần thử sử dụng kim quang trước, chỉ là kim quang vừa xuất hiện thì Hắc Ám Thụ lẫn hắc khí quanh nó đột nhiên hướng nàng xông đến. Lăng Tử Thần hoảng hốt thu lại kim quang nhưng các nhánh cây vẫn không chịu dừng mà mãi đuổi theo nàng.

Lăng Tử Thần quay đầu liền chạy, nàng quyết định diệt Hắc Ám Thụ nên không dám chạy xa, chỉ chạy vòng quanh thụ tinh này. Nàng hiểm hóc tránh những đòn tấn công của Hắc Ám Thụ.

Không phải nàng không muốn tấn công mà là nàng không biết pháp thuật nào có thể tấn công. Mộc hệ vốn là không có thuật pháp công kích, nếu là Quang hệ hay Ám hệ thì còn có thể.

Nghĩ đến lúc trước Đan Nhược Ly từng dùng thuật pháp Vạn Tiễn, Lăng Tử Thần kiên định dừng lại quay người nhìn thẳng Hắc Ám Thụ. Kim quang tụ lại, dần dần thành hình một cây cung.

Kéo dây cung, một mũi tên xuất hiện bắn đi nhanh như chớp vào thân cây. Vô số mũi tên xuất hiện xung quanh, xuyên qua hắc khí cắm vào thân cây.

Một luồng ánh sáng mãnh liệt bắn lên, một tiếng thét văng vẳng bên tai như thể Hắc Ám Thụ đang đau đớn kêu gọi. Các nhánh cây nhanh chóng co rút, mắt thường có thể thấy chúng héo phân nửa và co nhỏ lại.

Hắc khí trong cơ thể Lăng Tử Thần nhảy nhảy lên, có vẻ rất gấp gáp cùng lo lắng. Lăng Tử Thần còn chưa hiểu ra sao thì hắc khí đột ngột ập tới, xung quanh Lăng Tử Thần biến thành bóng tối.

Cơ thể nặng nề từ từ chìm xuống, áp lực sức nước như thể nàng đang ở bên trong biển sâu. Cảm giác này Lăng Tử Thần trải qua lần này đã là lần thứ ba, rốt cuộc nàng có thù với nước hay sao? Tính ra lúc trước bị Ám Sát Binh tấn công nàng cũng bị nước cuốn trôi a.

Lăng Tử Thần cố mở mắt, bất ngờ là xung quanh không phải nước, càng không phải là bóng tối. Nàng cũng không phải chìm trong biển mà là lơ lửng trên không trung.

Phía dưới là một chiến trường, hai binh đoàn khác nhau không ngừng chém gϊếŧ. Máu cùng cát bụi, những thứ đặc trưng của sa trường khắc sâu vào tâm trí nàng ngay lúc này.

Ngay sau đó cảnh tượng thay đổi, nàng xuất hiện trong một cung điện. Mọi thứ đều rối loạn, chỉ có ba người, à không, bốn người đang ở bên trong cung điện này.

Một vị phụ nhân đang ôm một đứa bé, ánh mắt trìu mến lại đau thương. Bên cạnh là một người nam nhân trung niên, tay cầm đao, trên người chi chít vết thương. Quỳ bên dưới là một nữ tử trẻ tuổi không thấy rõ mặt, chỉ thấy dưới cổ xăm một nhành mai.

"A Quang ngoan, đã không kịp rồi. Đừng khóc con nhé! Sau khi con trở lại, hãy giành lại quê hương của chúng ta!" Nữ nhân dịu dàng thủ thỉ với đứa trẻ nàng ta đang ôm.

"Tướng Quân, có thể thi pháp rồi."

Vị nam nhân kia gật gật đầu, đối với bức tường làm một thuật pháp. Bên trên bức tường lập tức xuất hiện một cánh cổng, bên kia cánh cổng tối đen không thấy rõ hình ảnh.

"Tử nhi! Ta lệnh cho ngươi, mau đem điện hạ rời đi. Đến đại lục bên kia đại dương, khi ngươi lại một lần khôi phục trí nhớ, hãy tìm điện hạ và phò tá cho ngài." Nam nhân hướng nữ tử trẻ tuổi quỳ phía dưới nói, trên tay dùng một thuật pháp lên người nữ tử kia.

Lăng Tử Thần sửng sốt nhìn bọn họ, đoạn đối thoại nàng đã nghe qua. Vậy ra bọn họ trông như thế này, chắc hẳn đã trải qua rất nhiều khó khăn, khổ sở đúng không?

Cảnh tượng lại lần nữa biến đổi liên tục, vị điện hạ đến đại lục bên kia đại dương, từ từ lớn lên. Nàng gặp lại vị Tử nhi mất đi trí nhớ kia, sau đó vượt qua vô vàn khó khăn mà trưởng thành.

Vị điện hạ trưởng thành mang khuôn mặt y như Lăng Tử Thần, ngay giây phút đó, Lăng Tử Thần ngẩn ngơ. Thật sự quá giống, thần sắc lẫn tính cách đều giống, khác là kim quang trên người vị điện hạ kia càng thêm mạnh mẽ mà thôi.

Cảnh tượng thay đổi, điện hạ trở về lục địa của mình. Nàng hội tụ vô số anh tài tiến công đánh bại quân địch, lãnh thổ dần dần được đoạt lại theo thời gian.

Lãnh đạo của quân địch chưa từng lộ mặt một lần, khi bọn họ tiến vào cung điện của người kia thì đối phương cũng chỉ ngồi trên ghế nhìn bọn họ. Thần sắc nhìn như lạnh lùng, hắc khí vờn quanh cơ thể, môi cười ngâm ngâm cùng ánh mắt đen thẳm kia khiến bọn họ gởn tóc gáy.

Nhưng cái làm đám người cùng Lăng Tử Thần hoảng sợ lại là thứ khác. Vị điện hạ kia cũng đã ngẩn ngơ, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc cùng không tin tưởng.

"Mễ Dương điện hạ đúng không nhỉ?!" Người đang ngồi kia lên tiếng.

"Huyết Lam quân chủ, ngươi rốt cuộc là ai?!" Điện hạ giận dữ hô to.

Không khí giương cung bạt kiếm, khí tức đến từ hai vị cường giả khiến người hít thở không thông. Mà quan trọng là bởi vì hai người họ lẫn Lăng Tử Thần... Đều có cùng một khuôn mặt như hệt nhau.