Chương 23

Lăng Tử Thần sau khi lại ngáp một cái thì nghi hoặc nhìn Giang Tử. Người này đã gọi nàng ra nói chuyện thì nói đi chứ, làm gì mà cứ do dự, nàng cũng cần ngủ a.

"Có chuyện gì sao?!" Lăng Tử Thần lên tiếng hỏi để tránh Giang Tử do dự đến sáng.

"Ngươi... Ngươi còn nhớ rõ ta không?" Giang Tử ngập ngừng hỏi, Lăng Tử Thần không biết nói gì nhìn nàng.

"Không nhớ mà ra nói chuyện với ngươi, ta trông thiếu cảnh giác lắm sao?" Lăng Tử Thần trừng mắt, trông có vẻ như đang bực bội.

"Vậy là tốt! Ta nợ ân tình của ngươi, sau khi ngươi rơi xuống vực đã thử điều tra. Đan cô nương, ngươi biết vì sao nàng hại ngươi không?!" Giang Tử sau khi an tâm thì trở nên nghiêm túc, hỏi một lần nữa.

"Ta biết thì sao? Không biết lại thế nào? Giang đoàn trưởng, ta rất cảm tạ khi ngươi lo lắng giúp ta điều tra, thế nhưng việc này ngươi không cần xen vào. Ta sẽ đi gặp Nhược Ly, ta sẽ hỏi rõ ý nghĩ của nàng." Lăng Tử Thần thay đổi trong phút chốc, ánh mắt sắc lạnh hờ hững liếc qua Giang Tử.

Nếu Giang Tử lúc đầu còn nghi hoặc và kinh ngạc với sự thay đổi của Lăng Tử Thần thì sau đó là chắc chắn việc nàng biết câu trả lời. Rõ ràng là biết người kia hại mình vì cái gì, nhưng vẫn còn muốn hỏi ý nghĩ của người đó ư?

"Ngươi không hận nàng?!" Giang Tử do dự một lát rồi tiếp tục hỏi.

"Nếu ta nói hận nàng, cao thủ như ngươi chẳng lẽ sẽ đi trả thù cho ta hay sao? Ngươi sẽ làm như vậy sao?"

Giang Tử im lặng không đáp, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi, dĩ nhiên là không. Hai người đều biết sau lưng Đan Nhược Ly là thế lực nào, muốn gây tổn thương nàng ấy thì phải chấp nhận việc bị truy nã, người thân và bằng hữu bị liên luỵ vào.

"Quan hệ của chúng ta không thân thiết, Giang đoàn trưởng. Trước đây cứu ngươi là Nhược Ly, ta nghĩ mình không nói ngươi cũng biết rõ.

Không cần tốt với ta nếu không... ta sẽ nghĩ ngươi có ý đồ không thuần. Vả lại, ta chỉ biết nhận bao nhiêu trả bấy nhiêu, thậm chí trả gấp đôi, ta mới không cần hận đâu." Lăng Tử Thần cười cợt, tay vẫy vẫy chào Giang Tử sau đó rời khỏi.

Giang Tử đứng yên lặng ở phía sau, hiểu rõ gì đó lại như không hiểu. Cảm xúc Lăng Tử Thần đối với Đan Nhược Ly thật sự quá khó hiểu, cả Lăng Tử Thần cũng không thể nào hiểu được.

***

Sáng hôm sau, khi Lăng Tử Thần ngủ dậy thì đoàn người của Giang Tử đã rời đi. Nàng cũng không quá quan tâm mà tiếp tục cùng đoàn đội của mình lên đường.

Buổi trưa bọn họ sẽ dừng chân ở một di tích bị hoang. Nghe bảo nơi này từng có một vị Thượng Cấp Pháp Sư cư ngụ, sau này vị Pháp Sư đó tử vong thì nơi này vô chủ.

Có vô số người từng xông vào nơi này tìm bảo vật. Đường đi vào thì khó khăn khiến nhiều người chết nhưng bên trong cũng không có bảo vật gì, chuyến đi của những người đó trở nên vô nghĩa.

Sau đó tin tức lan ra, có người không tin lập đội xông vào nhưng kết quả cũng không khác. Sau nhiều lần như thế bọn họ mới tin tưởng nơi này chỉ là một di tích vô dụng, vì thế nó bị hoang phế.

Vốn nơi này có linh khí dồi dào, yêu thú hẳn sẽ lập đàn sinh sống hoặc chiếm lĩnh nhưng không có. Cả yêu thú cũng không dám sống dù nơi này có linh khí gấp đôi nơi khác, vì vậy con người cũng chẳng dám mạo hiểm xây dựng thành trì ở đây.

Điều này chỉ là nghe nói, thế nhưng Lăng Tử Thần vừa bước vào nơi này lại có thể xác định mọi thứ đều đúng. Ám linh khí trong cơ thể có vẻ rất kiêng kỵ nơi này, Quang linh khí lại yêu thích vô cùng.

Quang linh khí cũng không có hại cho yêu thú, vì vậy chắc chắn có thứ gì đó nguy hiểm ở đây. Yêu thú có trực giác rất tốt, con người cũng dựa vào đó tránh đi những nơi yêu thú sợ hãi, nơi có thể có nguy hiểm.

Lăng Tử Thần biết bên trong di tích này có gì đó, có thể là có lợi cho nàng. Nhưng nàng vẫn theo đội ngũ rời đi sau khi nghỉ ngơi xong, ai bảo nàng hiện tại yếu ớt, mang theo bảo vật có ngày chết lúc nào không hay.

Dù vậy nàng vẫn để ý nơi này, hiện giờ không thể lấy không đồng nghĩa sau này không thể. Nàng không tham lam, nhưng cũng không ngu ngốc bỏ qua thứ có lợi cho mình, nhất là khi bây giờ chỉ có nàng biết đến nó.

Càng đến gần Bắc Thành, hương thuốc Lăng Tử Thần ngửi được ngày càng nồng đậm. Khi mắt thường có thể nhìn rõ ràng cổng thành, Lăng Tử Thần hơi giật mình.

Bắc Thành nhỏ hơn so với Lâm Thành và Dương Thành, thế nhưng phong cách khác biệt khiến nó thu hút hơn. Mang theo cách trang trí cổ điển, phía trước cổng treo hai hàng đèn l*иg, cổng được làm bằng loại kháng thạch nào đó bóng loáng.

Tường thành cũng không khác, bóng loáng đến mức phản xạ hoàn toàn ánh nắng. Tuy nhiên họ thiết kế chỉ khiến ánh nắng chỉ phản xạ dọc theo hai bên đường, không hề khiến người thấy chói mắt.

Lăng Tử Thần không quá hiểu tại sao bọn họ lại thiết kế như thế này, nàng cũng không có thời gian để suy nghĩ. Vào Bắc Thành liền cùng đoàn đội đến mạo hiểm hội giao nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của họ hoàn thành rất tốt, tiền thưởng 500 bạch kim. Vì phải phân chia nhiều người nên đến tay Lăng Tử Thần cũng chỉ còn 10 bạch kim.

Sau 5 năm, không chỉ phẩm cấp yêu thú cùng thuật pháp thay đổi mà tiền tệ cũng vậy. Đồng tệ bị loại bỏ, ngân tệ trở thành đơn vị tiền tệ nhỏ nhất.

Lăng Tử Thần sau khi nhận được phần thưởng thì lập tức rời khỏi mạo hiểm hội. Nàng không dự định ở đây lâu, trước đó nàng sẽ đi mua Thiên Hư Thảo cho Vũ Ngọc cùng Huỳnh Hoa.

Vừa đi vừa hỏi, Lăng Tử Thần đến Lưu gia – gia đình buôn bán Thiên Hư Thảo có tiếng trong thành. Nhà này có cuộc sống khá giả, Lăng Tử Thần có thể nhìn ra.

Đến trước cổng đập cửa, người mở cửa cho Lăng Tử Thần sắc mặt khá khó coi. Tuy vậy hắn cũng không mở miệng đuổi người mà là lên tiếng hỏi bằng giọng cáu gắt:

"Ngươi là ai a? Đến đây làm gì?!!"

"Ta họ Lăng, đến để mua Thiên Hư Thảo." Lăng Tử Thần không khó chịu, từ tốn đáp lại.

"Thiên Hư Thảo, lại là Thiên Hư Thảo. Tất cả đã bị thú nhân mua hết rồi, ngươi mua cái búa." Gã hạ nhân này như bom bị đạp trúng, miệng la to, thần sắc dữ tợn.

"Trương Nhị, câm miệng!!" Một giọng nữ lạnh lùng vang lên.

Gã hạ nhân kia vừa nghe thấy lập tức im lặng, rụt người sợ sệt quay lại nhìn. Lăng Tử Thần cũng không nhịn được tò mò ngó xem, tự hỏi là ai mà thân ảnh chưa thấy đã khiến người cảm thấy lạnh run.

"Đại tiểu thư." Trương Nhị yếu ớt hô một tiếng.

"Người đến là khách, lễ phép với khách của ngươi đâu cả rồi?!" Người nói là một nữ tử, dáng vẻ thước tha, mong manh nhưng khí chất lại lạnh như băng, ánh mắt sắc bén.

"Là lỗi của nô tài. Xin mời vị khách này vào trong, vào trong rồi thương lượng." Trương Nhị nhận lỗi rồi quay sang nhìn Lăng Tử Thần, cười rạng rỡ thỉnh nàng vào.

"Gia nhân thất lễ, quan khách chớ trách." Nữ tử cố ý nhu hòa tiếng nói, hơi khom người nói.

"Không... Không có gì." Lăng Tử Thần lúng túng lắc đầu nói.

Nàng sợ nhất là kiểu người này, cư xử có lễ mà khách khí khiến người không biết ứng đối sao cho phải. Hơn nữa giữa một thế giới đa phần lộ ra phong cách phương tây này, cư xử đúng mực cổ đại khiến người có chút không thích ứng.

Lăng Tử Thần vào nhà thì càng kinh ngạc, bởi kiến trúc của ngôi nhà này hoàn toàn là theo kiểu cổ đại. Có vẻ như sự kinh ngạc của nàng biểu hiện rất rõ, vị nữ tử kia lên tiếng giải thích:

"Bắc Thành không giống như các thành khác, kiến trúc được lưu truyền từ người sáng lập. Các căn nhà khác cũng giống như vậy, quan khách nên tập làm quen."

"À, à..." Lăng Tử Thần bối rối gật đầu qua loa, theo chỉ dẫn của nữ tử mà vào phòng khách.

"Ta là Lưu Đình, trưởng nữ của Lưu gia. Quan khách đến là vì mua Thiên Hư Thảo đi?!" Nữ tử trước tiên giới thiệu mình sau đó mới nói vào chủ đề chính.

"Ta họ Lăng, quả thật đến là vì Thiên Hư Thảo." Lăng Tử Thần gật gật đầu, trực tiếp thừa nhận.

"Xin tha lỗi! Năm nay vụ mùa không tốt, thu hoạch không nhiều và đã hứa sẽ bán cho thương gia ở Đoan Mộc Quốc, rất tiếc là không thể bán cho quan khách." Lưu Đình nói chuyện lưu loát như mây trôi nước chảy, nghĩ cũng đủ hiểu đây là câu nói cho rất nhiều người rồi.

"Đoan Mộc Quốc cũng đến đây mua? Không phải ở lãnh thổ của họ cũng có loài thảo dược này hay sao?!" Lăng Tử Thần ngạc nhiên hỏi lại.

"Cái này chính ta cũng không rõ, chỉ có thể xin lỗi quan khách thôi." Lưu Đình lắc lắc đầu, nhẹ nhàng xin lỗi một lần nữa.

Lăng Tử Thần cũng không thể bắt ép, cáo biệt Lưu Đình sau đó ra phố tìm kiếm quán trọ. Nàng định tiếp tục đi đến thành trì tiếp theo là Ninh Thành nhưng trời đã sắp tối, không còn cách nào.

Sở dĩ nàng không chọn ở lại mạo hiểm hội vì ở quán trọ sẽ an toàn theo một cách nào đó, ở đấy cũng dễ thu thập thông tin hơn. Cũng may Bắc Thành cũng không có nhiều khách thường đến, quán trọ còn phòng khá nhiều.

Lăng Tử Thần không nghĩ chỉ ở trọ một đêm, xuống lầu ăn cơm một lúc nhưng lại biết được một bí mật khó tin. Trong 2 tháng sau đó, e là nàng không thể an toàn hay yên bình vượt qua được.

*****

Đôi lời: Bởi vì tuần sau đã bắt đầu thực học, thứ tư ta lại phải học thể dục, tức là học cả sáng lẫn chiều nên không có thời gian. Vì vậy ta chuyển sang thứ ba và thứ bảy đăng chương nga.