Chương 9

Lăng Tử Thần mơ màng như trong một giấc mộng. Cơ thể như bong bóng nhẹ nhàng lơ lửng, cơn đau nhứt hoàn toàn biến mất.

"Đây là cảm giác gì?"

Cơ thể nàng nhuộm đẫm màu lục ánh vàng, màu lục có lẽ là Mộc linh lực thế nhưng ánh vàng đó là gì? Cảm giác nó cắm rễ sâu vào trong cơ thể, mạnh mẽ và sâu sắc hơn cả Mộc linh lực.

Lăng Tử Thần trôi nổi trong một không gian trắng tinh khôi, rồi bỗng dưng màu đen chớp mắt chiếm hết màu trắng. Quang cảnh xung quanh dần dần hiện ra.

Bầu trời được bao phủ bởi mây đen, mặt đất không có một chút sinh cơ nào, cây cỏ héo rũ. Tiếng hô hào vang vọng, tiếng đao kiếm hòa vào mảnh đất tan thương này.

Chuyện gì đang xảy ra? Đây là nơi nào chứ?

"A Quang ngoan, đã không kịp rồi. Đừng khóc con nhé! Sau khi con trở lại, hãy giành lại quê hương của chúng ta!"

Tiếng một nữ nhân dịu dàng thủ thỉ vang lên. Là ai đang nói? Lăng Tử Thần không thể tìm thấy nơi phát ra tiếng nói.

"Tử nhi! Ta lệnh cho ngươi, mau đem điện hạ rời đi. Đến đại lục bên kia đại dương, khi ngươi lại một lần khôi phục trí nhớ, hãy tìm điện hạ và phò tá cho ngài."

Lại là ai đang nói chuyện đấy? Giọng nói thật có chút quen thuộc, người phụ nữ kia cũng có chút thân quen. Là nàng nhầm lẫn hay sao?

"Tỉnh! Ngươi mau tỉnh!"

Giọng nói này đang gọi ta sao? Ai đó? Là nàng, Đan... Nhược Ly.

Đôi mắt mơ hồ hơi hé mở, ánh vào là khuôn mặt lãnh đạm của Đan Nhược Ly. Đúng rồi, Lăng Tử Thần nàng sau khi vượt qua giới hạn đã bị thương và ngất xỉu.

"Ngươi tỉnh." Đan Nhược Ly nhàn nhạt nói, một chút dao động cũng không có.

"Ta... Ta ngủ bao lâu?" Lăng Tử Thần lên tiếng hỏi, giọng nàng khàn yếu đến mức nghe không rõ.

"Hử? Ngủ? Nói chính xác là hôn mê 3 ngày. Giờ ngươi đã tỉnh, ta nghĩ cũng đến lúc mình nên rời đi." Đan Nhược Ly lạnh lùng đứng dậy.

"Rời đi?" Lăng Tử Thần ngẩn ngơ cố chống thân thể ngồi dậy.

"Không được sao? Ta còn đồng đội, còn nhiệm vụ, không thể ở đây trông chừng ngươi mãi được." Đan Nhược Ly liếc nhìn Lăng Tử Thần, ánh mắt vô cùng sắc bén.

"Ta... Ngươi định đi đâu?" Lăng Tử Thần có chút bối rối hỏi.

"Đi Lâm thành."

"Ta... Ta cũng đi Lâm thành. Chúng ta có thể... có thể đi cùng nhau." Lăng Tử Thần lấp bấp nói, thái độ khá là ngốc nghếch.

Ở nơi Lăng Tử Thần không thấy được Đan Nhược Ly khẽ cong cong môi. Sau đó lại ra vẻ suy tư một chút mới gật đầu.

Lăng Tử Thần vui mừng vội vã đứng dậy đưa tới một ngực đau đớn một trận và ho khan. Đan Nhược Ly đứng bên cạnh phức tạp liếc nhìn nàng rồi nói:

"Kinh mạch của ngươi hiện đang bị tổn thương. Chú ý trước khi khôi phục thì không được tu luyện, không được sử dụng linh lực quá nhiều."

"Nga, hảo." Lăng Tử Thần ngốc ngốc gật đầu.

"Đi thôi." Đan Nhược Ly cất bước đi trước, Lăng Tử Thần vội vã chạy theo sau.

Cũng may mắn Đan Nhược Ly thả chậm tốc độ, nếu không với vết thương trên người Lăng Tử Thần đã sớm bị bỏ lại phía sau. Dĩ nhiên Lăng Tử Thần cũng rõ đều đó nên rất cố gắng theo kịp bước chân Đan Nhược Ly.

Ra khỏi hang động mà bọn họ vừa trú chân là một mảnh thảo nguyên. Phía xa xa còn có một vùng nước mênh mông.

"Đây... Đây là..." Lăng Tử Thần bối rối nhìn xung quanh.

"Chỉ là Ảo Ảnh Thuật thôi, nếu ngươi là Quang hệ thì dùng được pháp thuật này là đương nhiên." Đan Nhược Ly lãnh đạm giải thích.

"Nga." Lăng Tử Thần ngu ngơ nhìn Đan Nhược Ly thu hồi Ảo Ảnh Thuật.

"Còn đừ ra đó làm gì? Nếu không mau đi thì một lát có thứ gì đến là muốn đi cũng không được đâu." Đan Nhược Ly thần sắc lạnh lùng trách móc.

"Nga, hảo!" Lăng Tử Thần lập tức vội bước đến đứng sau lưng Đan Nhược Ly.

Hai người đi được một canh giờ thì bỗng dừng lại. Từ xa truyền đến trong tai là tiếng vó ngựa, không, không hoàn toàn là tiếng vó ngựa.

Lăng Tử Thần vội ôm lấy Đan Nhược Ly, không màn cơn đau nàng nhảy lên một cành cây cạnh đó. Cành lá che đi thân ảnh hai người đồng thời lấp luôn mùi máu còn vương trên người Lăng Tử Thần.

Rẽ lá bước ra là một binh đoàn, có 5 người mặc áo choàng đen cưỡi bạch hổ đi ở phía trước. Thân bạch hổ cao trên 2m, trên da có vần đen, đeo trên người là bộ kim giáp khắc hình một cái khiên.

Phía sau là một đội quân khoảng 50 người cưỡi ngựa. Ngựa cao trên 1m5 có màu đen, móng sắc nhọn, mang ngân giáp.

Trong đầu nhanh chóng tìm tư liệu, Lăng Tử Thần lập tức nhận ra ngay. Hổ đó là Quang Minh Hắc Hổ, là một trong những loài Yêu Thú có sức mạnh rất lớn và tốc độ cũng không bình thường.

Phía sau là Đao Mã, loài Yêu Thú có sức bền và tốc độ cao, đặc biệt móng của nó là thứ cực kì nguy hiểm. Có thể nói hai loài Yêu Thú này giá cả không phải là đắc gì, thế nhưng có thể sở hữu số lượng thế này thì đã là giàu có rồi.

"Đó là Hợp Bang, là bang phái với số lượng thành viên đông nhất nhì đại lục. Được biết các loại thượng phẩm vũ khí đều xuất phát từ bang này.

Vì thế bang phái này vô cùng giàu có, hiện giờ xem ra có lẽ không phải là giả." Đan Nhược Ly trầm tư nói.

"Bọn họ đều là Kiếm Sĩ sao?" Lăng Tử Thần ngó chừng mấy thanh kiếm treo bên hông thú cưỡi.

"Ngu ngốc! Chiến Binh cũng có thể sử dụng kiếm, so với Kiếm Sĩ bọn họ còn khó đối phó hơn. Với cả, trong đó còn có Pháp Sư." Đan Nhược Ly chuyển đường nhìn trở lại binh đoàn kia.

"Nghe cứ như thể ngươi muốn đánh nhau với họ vậy." Lăng Tử Thần miễn cưỡng cười.

"Ngươi muốn chết thì cứ việc. Bất quá ta không phụng bồi đâu." Đan Nhược Ly liếc cũng không liếc Lăng Tử Thần một cái.

Lăng Tử Thần gãi gãi đầu, tại sao chỉ trong chốc lát nàng đã thành người muốn đi đánh nhau rồi? Nhưng chưa kịp nói gì đáp lại Đan Nhược Ly thì hai người đã bị Hợp Bang bên dưới thu hút.