Chương 25

“Có lò sưởi, ở đó, con tự mình tìm đi.”

Ngọc Ly Sinh giơ tay chỉ hướng cho Hứa Mộ Ngôn, Hứa Mộ Ngôn lập tức như được giải phóng, cuối cùng quay người đi tìm.

Lúc quay người, cậu không nhẫn nhịn được lại cúi đầu xuống nhìn để xác thực xem có phải thật sự không mặc quần hay không, sau khi xác nhận xong thì đi theo hướng sư tôn chỉ dẫn, tìm được lò sưởi trong truyền thuyết.

“Sư tôn, không có than sao?”

“Không có.”

“Vậy bình thường người đốt bằng gì? Lấy gì để sưởi, lấy những quyển sách trên giá kia sao.”

Hứa Mộ Ngôn nhẹ nhàng ôm lò sưởi ra, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi.

Ngọc Ly Sinh lập tức lộ ra ánh mắt như đang nhìn tên ngốc mà nhìn cậu, đôi môi mỏng đỏ nhạt khẽ mím lại, giống như đang tức giận.

“Sư tôn?”

“Ta không thích xuống núi.”

“Cái… cái gì?”

“Ta không thích xuống núi, không thích nơi có nhiều người, than trên phong, đều do con và Thanh Luật giúp ta mang tới.” Ngọc Ly Sinh nói đến chỗ này thần sắc có chút cô quạnh.

Thì ra là như vậy, Hứa Mộ Ngôn lập tức hiểu ra.

Cũng có nghĩa là, than củi trên phong đều do hai đệ tử thân truyền của Ngọc Ly Sinh đưa tới, hiện tại Đàn Thanh Luật bị thương chưa lành, đương nhiên là không đi được.

Còn Hứa Mộ Ngôn rõ ràng biết sư tôn trời mùa hạ cũng sẽ cần đến lò sưởi ấm nhưng lại không đưa than đến.

Ít nhiều gì thì cũng có ý khiến Ngọc Ly Sinh tức giận.

Hứa Mộ Ngôn tự mắng mình là đầu lợn, làm sao có thể quên mất cái chuyện dễ dàng kiếm hảo cảm như thế này chứ?

Thầm nghĩ, sư tôn có lẽ sẽ không hiểu lầm bởi vì chuyện của sư huynh nên cậu cố ý không đưa than tới, khiến cho sư tôn chịu lạnh đâu nhỉ?

Quả nhiên không ngoài dự đoán, câu tiếp theo của Ngọc Ly Sinh chính là, “Không trách con, sư huynh con thương thế chưa khỏi, con chăm sóc nó nhiều hơn, cũng là lẽ đương nhiên.”

“Sư tôn, đệ tử… đệ tử…”

Hứa Mộ Ngôn mở miệng là muốn giảo biện, kết quả là chưa nghĩ xong lý do, nên chỉ đành ngậm ngùi nói, “Đều là sơ sót của đệ tử.”

“Đã nói không trách con rồi mà, đang yên lành, con nhận sai làm gì?”

Ngọc Ly Sinh bỗng nở một nụ cười hiếm có, thuận tay cầm lấy một quyển sách trên mặt bàn, ném đến trước mặt Hứa Mộ Ngôn, lạnh nhạt nói, “Đốt quyển sách này đi.”

“A, đốt sách? Tại sao lại đốt sách? Việc… việc này không tốt, không tốt lắm đâu.”

Cậu thấy sư tôn giống hệt như thánh hiền, làm sao có thể đốt sách thánh hiền chứ?

Hứa Mộ Ngôn ngoài miệng nói không tốt, nhưng tay thì lại đang cầm quyển sách để xé, đầu tiên vẽ một tấm minh hỏa phù vào bếp lò, sau đó ngồi xổm xuống, xé từng tờ từng tờ giấy ra.

Cũng không biết là sách gì, trên bìa sách không có chữ.

Nhưng rất nhanh, Hứa Mộ Ngôn đã phát hiện ra sách này có điểm không đúng rất lớn.

Cậu vô cùng kinh ngạc nói, “Trong quyển sách này đều là tranh minh họa?!”

Ngọc Ly Sinh không để ý đến cậu, chỉ là ánh mắt kia cứ quăng quắc nhìn vào cậu.

Hứa Mộ Ngôn hồn nhiên không biết, vẫn ngồi xổm trên mặt đất xem sách, điều rất kỳ quái đó là, mặc dù quyển sách này chỉ vẽ một người, nhưng quần áo thì lại hở hang, tư thế cũng rất phóng đãng.

Ở bên dưới còn có một dòng chữ, cậu không không tự chủ được mà đọc ra miệng, “Độc gia tuyệt mật, Ngọc trưởng lão một thai mười đứa, đậu má? Sư tôn, người? Một thai mười đứa?”

Hứa Mộ Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin chỉ vào cái người không mặc y phục, chân thì dạng rộng ra để cho người ta đ* được vẽ trong quyển sách kia, kinh ngạc hỏi, “Sư tôn, đây là người sao?”

Ngọc Ly Sinh nói, “Con nói xem.”

“Con nói cái gì? Chẳng lẽ đây không phải sách của người sao?”