Chương 2

Sự chua chát, ghen tị trong giọng điệu của cả hai khiến những người còn lại đến cúng viếng nhịn không được nhíu mày, nhưng ngại Hồ Trân Trân là nữ chủ nhân của gia đình nên cũng không nói gì.

Những lời chua chát đó của hai người kia cũng nhắc nhở Hồ Trân Trân.

Đây là một thế giới khác, và kết cục của cô trong cuốn sách không tốt, cô đã trải qua tai nạn xe cộ một lần, không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu.

Hệ thống 65212 đang phục vụ ngài, xin vui lòng hoàn thành nhiệm vụ mới để mở khóa toàn bộ hệ thống.

Hồ Trân Trân mở to hai mắt ra, đôi đồng tử đen láy được nước mắt gột rửa khiến chúng trông sáng lạ thường.

Có bàn tay vàng, chuyện này không thể bỏ qua.

Người phụ nữ lên tiếng trước giật mình vì cô đột ngột mở mắt, sau đó lại càng ghen tị, tiếp tục nói: "Sau này có kịch hay để xem rồi, tuổi còn trẻ đã trở thành góa phụ, còn phải nuôi con trai cho người khác, không biết sau này còn có thể kết hôn lần hai không?". Trong giọng nói của bà ta xen lẫn sự ác độc không che dấu: "Không chừng gả cho một người góa vợ”

Người bên cạnh hào hứng nói: "Góa vợ với góa chồng, đúng là trời sinh một cặp đó nha.”

Nói những lời như vậy trong đám tang chính là không tôn trọng chủ nhân ngôi nhà đến cùng cực.

Nhiều người viếng lặng lẽ rời xa hai người này, cảm thấy thương hại cho Hồ Trân Trân vừa mất chồng.

Một giây sau, Hồ Trân Trân đang bi thương đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vọt tới góc tường cầm cây chổi lên.

"Ôi, nhà bẩn quá thu hút ruồi muỗi, tiếng vo ve thật phiền phức."

Cây chổi kia được nhân viên công tác dùng để quét lá cây, dài gần bằng chiều cao của một người trưởng thành, Hồ Trân Trân tùy tiện quét trên mặt đất, xới tung từng lớp đất khiến nhà tang lễ trở nên bụi bặm.

"Khụ khụ khụ, khụ."

Tiếng ho khan không ngừng vang lên, hai người phụ nữ kia là ho dữ dội nhất.

Hồ Trân Trân cố ý quét dưới chân hai người họ, đầu chổi thô ráp được làm từ những lá cây khô cứng tạo thành, đập vào chân sẽ rất đau, khiến hai người bọn họ buộc phải nhấc chân để trốn khỏi chổi.

Cứ trốn như vậy, chốc lát sau, Hồ Trân Trân đã thành công quét sạch hai người ra khỏi cửa.

"Đánh ruồi thật là sảng khoái."

Vị khách vừa rồi thương hại cô che miệng mũi, nghe thấy câu này trong không khí tràn ngập bụi bặm, không khỏi tặc lưỡi.

Còn tưởng rằng Giang Hoa cưới một cô gái nhỏ đáng thương, không ngờ lại là một đóa hoa bá vương biết cắn người, thế này thì cần gì người giúp đỡ, hắn mau chóng rời đi thôi nếu không cũng bị chổi quét đi như rác.