Chương 22

"Muốn trách thì cũng có thể trách cô Hồ nuôi phải tên ốm yếu này."

Nói tới đây, giọng điệu của hai bảo mẫu nhẹ nhẹ nhàng, hàm chứa nụ cười.

Giống như tạo ra tai tiếng cho chủ nhân, có thể khiến mình hạnh phúc.

Giang Thầm còn nhỏ tuổi, không hiểu vì sao hai người đó lại cười, nhưng cậu nhạy bén nhận ra sự ác ý trong đó.

Chính cậu đã gây ra ác ý này.

Nếu như cậu không có ở đây, mẹ kế cũng không cần bị hai người này chê cười, cậu coi như là giúp cô một chuyện đi...

Nhớ tới chuyện này, miệng Giang Thầm lập tức mím chặt.

Dịch vụ của khu người giàu rất nhanh chóng, chưa đến nửa giờ, chiếc xe đạp thiết kế riêng cho trẻ em đã được gửi đến.

Loại xe trẻ em này đằng sau có hai bánh xe phụ trợ nhỏ, có thể giúp trẻ cân bằng và không dễ bị ngã.

"Con đi chơi đây!"

Giang Thầm nghiêm mặt, chào tạm biệt Hồ Trân Trân.

Người lớn làm biểu cảm như vậy có vẻ sẽ nghiêm túc, nhưng một đứa trẻ tám tuổi làm ra, Hồ Trân Trân chỉ cảm thấy cậu đáng yêu.

"Phải cẩn thận một chút nha, đừng để ngã."

Hồ Trân Trân xoa đầu cậu, dặn dò một câu.

Hốc mắt Giang Thầm lập tức ươn ướt, mím môi “Vâng” một tiếng, sau đó đẩy chiếc xe đạp mới mua đi ra ngoài cổng, không quay đầu lại.

Hồ Trân Trân cảm giác được tâm trạng của cậu khác thường.

Dù sao cả đời vinh hoa phú quý đều có liên quan đến Giang Thầm, cô đương nhiên phải vô cùng quan tâm Giang Thầm.

"Trần Khai, anh cảm thấy người lớn đi theo trẻ con ra ngoài chơi có tốt không?"

Quản gia lập tức tiến lên một bước: "Trẻ con thay đổi môi trường sống xung quanh, ra ngoài chơi một mình quá nguy hiểm.”

"Anh nói đúng", Hồ Trân Trân nhanh chóng đồng ý với lời nói của quản gia: "Trong gara còn xe không?”

Quản gia lui sang một bên: "Tài xế đang chờ, ngài có thể đi bất cứ lúc nào.”

Giao tiếp với hắn thật sự rất thuận lợi, hầu như không cần Hồ Trân Trân nói nhiều, là có thể biết cô muốn cái gì.

Đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân được quản gia đỉnh cấp phục vụ, trong lòng âm thầm cảm thán.

Chân cô đã bước ra cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì lại lui về.

"Đúng rồi, anh không cần đi theo tôi, anh ở lại nhà, điều tra một chuyện khác."

Khuôn mặt Hồ Trân Trân lạnh lùng.

"Lúc Tiểu Thầm vừa về nhà rõ ràng còn rất vui vẻ, không có đạo lý trong chốc lát biểu hiện ra như sắp khóc."

Cô có một đôi mắt hồ ly, khi nhìn người luôn có vẻ đa tình.