Chương 25

Giang Thầm đã phi xe đi rất xa, hai đứa nhỏ đuổi theo đến hết phạm vi công viên bên hồ thì dừng lại.

Không phải hai đứa bé không muốn tiếp tục đuổi theo, mà là thật sự chạy không nổi.

Cho dù đứa trẻ tràn đầy năng lượng cũng không thể chạy mười mấy phút không dừng lại.

“Từ Bác, đừng đuổi theo nữa, tớ chạy không nổi."

Đứa trẻ phía sau dừng lại, thở hồng hộc gọi đồng bọn, đứa nhỏ phía trước còn đang chạy quay đầu lại nhìn, cũng ngừng lại.

"Đáng chết, cậu ta nhất định không phải là con cái của người ở khu này, nếu không thì sao lại dám phớt lờ tớ chứ?"

Trong nhà Từ Bác làm bất động sản, khu biệt thự này cũng thuộc về sản nghiệp nhà bọn họ, bình thường vẫn được những đứa trẻ khác ưu ái, nịnh nọt, chưa từng bị người khác coi thường như vậy.

"Thôi bỏ đi", đứa trẻ kia hai tay chống lên đầu gối thở hổn hển khuyên: "Nhà cậu ta chắc là không có tiền, cũng không chơi cùng chúng ta được.”

Vừa nói xong, xe của Hồ Trân Trân đã đến.

Mười chiếc Ferrari nối thành đoàn, chậm rãi đi ngang qua bên cạnh bọn họ, rõ ràng đang giảm tốc độ phối hợp với đứa trẻ phía trước.

Hai đứa trẻ đột nhiên im lặng.

Chờ đến khi tất cả xe đã đi qua, Từ Bác mới quay đầu nhìn về phía đồng bạn: "Đây chính là đứa nhỏ nghèo mà cậu nói?”

Đứa nhỏ kia nhìn qua vẻ mặt rất khổ sở: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là nó không có khả năng đến làm tiến sĩ tháp quái vật, tớ cũng không muốn làm nhân vật phản diện đáng c.h.ế.t này nữa.”

Lần đầu tiên Từ Bác thấy cậu bé kia nổi giận như vậy, gãi gãi đầu: "Vậy được rồi, vậy hôm nay cậu làm quái nhân bạch tuộc nhé?”

"Huhuhu..." Cậu bé kia trực tiếp khóc.

Giang Thầm chuyên tâm đạp xe, sau khi ra khỏi cổng chính, cậu rất nhanh lâm vào mê mang.

Mặc dù đã quan sát con đường khi đến, nhưng nhìn là một chuyện, thật sự tìm đường lại là một chuyện khác.

Sau khi rẽ qua ngã ba, ngã tư, Giang Thầm cũng đã phi xe đến nơi cậu không biết.

Tốc độ của cậu chậm lại, trong lòng có chút lui bước, nhưng lại không biết mình có thể trở về nơi nào, chỉ có thể bất lực đạp xe về phía trước.

Đường có nhiều xe hơn, không ngừng đi qua đi lại.

Giang Thầm đứng trên đường, những tiếng bíp còi của tài xế khiến cậu sợ hãi rụt cổ lại.

Cậu có chút muốn quay về...

Trong lúc Giang Thầm cảm thấy sợ hãi vì môi trường xa lạ, Hồ Trân Trân đã sẵn sàng gọi người tiến lên.