Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không, Ta Thành Phú Bà

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bức ảnh này đối với Tiểu Giang Thầm mà nói, có lẽ có ý nghĩa rất lớn.

Lương tâm của Hồ Trân Trân đau nhói một chút, nhưng khi nhìn thấy phần thưởng nhiệm vụ, cô nhanh chóng vứt bỏ lương tâm.

"Xin lỗi, Tiểu Giang, vì một triệu của mẹ, con chịu tủi thân một chút, chờ khi mẹ lấy được tiền, mẹ sẽ mua quà cho con.”

Hồ Trân Trân ở trong lòng nói xin lỗi cậu, nhưng tay chân lại nhanh nhẹn, lưu loát cầm lấy di ảnh trên bàn, lao vào trong phòng.

"Giang Thầm!"

Hồ Trân Trân cách xa Giang Thầm một chút, cầm di ảnh lên: "Dì và ba con đã kết hôn, từ hôm nay trở đi, con phải gọi dì là mẹ. ”

Giang Thầm ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Hồ Trân Trân, không biết cô lại phát điên chuyện gì.

Sáng nay cậu mới lỡ lời mà bị cô đánh một cái, lần này cậu cẩn thận không trả lời.

Hồ Trân Trân thấy cậu không phản ứng gì, thầm nghĩ quả nhiên là như thế, giơ ảnh chụp trong tay lên uy h.i.ế.p nói.

"Nếu con không gọi mẹ, từ bây giờ sẽ không gặp được ba nữa!"

Trong ấn tượng của Hồ Trân Trân, trẻ nhỏ luôn dễ dàng sợ hãi.

Giang Thầm năm nay tám tuổi, trong lòng cô nghĩ cậu vẫn là một đứa trẻ, dùng loại uy h.i.ế.p nho nhỏ này là có thể hù dọa.

Mọi người đều biết, vì không được ba chăm sóc nên từ nhỏ Giang Thầm đã ở nhà họ hàng, tâm trí trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường.

Đối mặt với sự uy h.i.ế.p của Hồ Trân Trân, Giang Thầm căn bản không muốn phản ứng.

Cậu chỉ cảm thấy mẹ kế trong lời nói của các bạn học rất đúng, thích gây sự và hành hạ người khác.

Ánh mắt của cậu nhìn sang bên cạnh, liếc mắt nhìn dấu trắng còn sót lại khi di chuyển quan tài trên mặt đất.

Hơn nữa, ông già kia cả đời chưa từng đối xử tốt với cậu, cậu cần gì phải gặp lại ông già đã c.h.ế.t kia chứ.

Cậu mím chặt môi, từ chối hợp tác.

Thấy chiêu này thất bại, Hồ Trân Trân có chút kinh ngạc.

Cô vẫn còn chưa hoàn toàn thích nghi với cơ thể mới của mình, cánh tay yếu hơn bình thường, khung ảnh lại còn được làm bằng gỗ rất nặng nề, Hồ Trân Trân không chú ý một chút, nó đã rơi tự do xuống đất.

Giang Thầm bị âm thanh này giật mình, cả người run lên một chút.

Hồ Trân Trân càng cảm thấy mình tệ hơn.

Vốn nguyên chủ đối xử với Giang Thầm không tốt, cô bây giờ còn ở trước mặt Giang Thầm làm rơi khung ảnh, nhìn thế nào cũng giống như đang bắt nạt trẻ con.
« Chương TrướcChương Tiếp »