Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không, Ta Thành Phú Bà

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hồ Trân Trân nhập vai rất nhanh, không phải chỉ là làm mẹ sao? Chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng nhìn thấy heo chạy qua, vẽ hổ thành mèo thì cô vẫn biết.

Không phải chỉ là trở thành một người mẹ tốt sao? Cô có thể làm được!

Xuyên sách có được một cuộc sống mới còn hiếm hơn trúng xổ số, huống chi cô còn có đứa con trai tuy không phải do cô sinh ra nhưng có phần thưởng cho cô.

Hồ Trân Trân l.i.ế.m môi để đảm bảo rằng cô không mất kiểm soát đến mức chảy nước bọt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm nhỏ bé của Tiểu Thầm.

Đứa nhỏ tám tuổi không tính là lớn cũng không tính nhỏ, chiều cao cũng tầm 1m3 bằng vé miễn phí của sở thú, bàn tay cũng chỉ bằng một nửa so với kích thước bàn tay của Hồ Trân Trân.

Hồ Trân Trân chưa bao giờ chăm sóc trẻ con, và đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi lên chiếc ghế cô dâu, lần đầu tiên nắm tay đứa trẻ, cũng không dám dùng sức.

Bàn tay của trẻ con mềm hơn nhiều so với người lớn, nhưng bàn tay của cậu bé nhà cô lại có chút hơi gầy.

Hồ Trân Trân liếc nhìn Giang Thầm qua khóe mắt, xác nhận đây không phải là ảo giác của cô.

Bình thường cô không tiếp xúc với trẻ con nên cũng không biết đứa trẻ ở tầm tuổi này cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu là vừa, nhưng nhìn khuôn mặt gầy gò của Giang Thầm, cô biết nhất định trên người không có chút thịt nào.

Hồ Trân Trân trong vô thức cau mày.

Tên đàn ông cho Giang Hoa này, lúc còn sống ăn ngon như vậy mà cũng không biết cho đứa nhỏ ăn thêm mấy miếng cơm?

Hồ Trân Trân đứng về phía Giang Thầm, từ trong đáy lòng mắng chửi Giang Hoa một trận.

Bây giờ cô là nữ chủ nhân của ngôi nhà, Hồ Trân Trân nhìn Giang Hoa rất không vừa mắt, vậy nên hậu quả tạo thành chính là khung ảnh vốn đã vỡ vụn cô cũng không định thay mới, chỉ tiện tay xé một chút băng dính dán lại, đặt lên bàn thờ coi như xong việc.

"Được rồi, chúng ta đưa baba về, Tiểu Thầm làm tốt lắm!"

Giang Thầm nhìn bức di ảnh bị gió thổi lay động, không trả lời.

Giọng nói của mẹ kế này lạ quá, sao lại giống như một thằng ngốc trong phim truyền hình vậy, lúc còn học mẫu giáo, giáo viên cũng không nói chuyện với cậu như vậy.

Giang Thầm cố gắng di chuyển mũi chân.

Phía trước linh đường đặt một chậu than nhỏ, bên trong là tàn dư của tiền giấy đã cháy hết đỏ thành than.

Hồ Trân Trân nhìn thấy vậy thì cố ý kéo xa ra vị trí Giang Thầm đứng một chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »