Chương 2: Cấm túc gặp cao nhân

Buổi sáng tại Mạc phủ gia————

“Nhanh tay lên một chút”

“Ây…ây…nhích sang bên này một tí! Rồi! Rồi đúng rồi!

Một trận ồn ào của các hạ nhân tới lui làm việc trong phủ,tiếng là hét chí choé của quản gia lâu lâu lại vang lên khắp nơi trong phủ. Sở dĩ hôm nay Mạc Phong phải tiếp đón một khách quý đến từ Hoàng Đô, nên hắn cho tất cả hạ nhân chỉnh chu sửa soạn cho thật chu đáo để tiếp đãi vị khách quý này.

“Nhị thiếu gia đến giờ vẫn chưa dậy ?”

“Dạ vâng lão gia”

“Hừ! Thật chẳng ra thể thống gì, vào phòng đánh thức hắn dậy thông báo cho hắn một tiếng tối nay trong phủ có khách quý nên chuẩn bị mà ra dự tiệc tiếp đãi.”

“Dạ hạ nhân đã rõ”

Mạc Phong một trận buồn bực mỗi khi nhắc đến Mạc Lợi nhi tử đáng khinh này. Chẳng có gì tài giỏi, lại suốt ngày ăn chơi, ngủ đến tận giờ Thìn chưa thấy dậy. Đúng là con của ả tiện nhân tầm thường.

Tại một trong căn phòng ở một tiểu trạch nhỏ trong phủ Mạc gia. Trên giường thanh niên đầy tuấn tú, nét đẹp có thể nói còn hơn cả nữ tử. Tư thế ngủ vô cùng tiêu sái hai chân dang rộng bằng vai, hai tay đưa cao ngang vai. Miệng một ích ke chảy dọc xuống tấm nệm vẻ mặt vô cùng vui vẻ có lẽ gặp phải mộng đẹp.

“Tên công tử này đại sự thì ít, ăn hại thì có thừa”. Một hạ nhân tỏ vẻ khinh thường khi nhìn thấy Mạc Lợi, hắn tiến đến tạt một chậu nước vào Mạc Lợi.

“Ngar….đời tới…đời tới cản không kịp rồi”. Mạc Lợi một trận giật mình khi một trận lạnh ập đến cơ thể mình.

“Nhị thiếu gia, lão gia cho gọi người dậy chuẩn bị canh giờ tối nay tiếp đãi khách quý”. Vẻ mặt hách hách khinh thường của hắn đối với Mạc Lợi

“Ngươi đánh thức ta bằng cách này?”

“Thứ cho hạ nhân không còn cách nào khác a~~”

“Ta sẽ cho ngươi biết lần sau sẽ có cách khác! Bốp…bịch…bịch…”. Mạc Lợi tức giận nhảy bật lên phi người xuống giường cho tên hạ nhân này một trận đòn nhừ tử

“Nói cho ngươi biết, Mạc Lợi ta từ bây giờ không phải hạng người tuỳ cho các hạ nhân thấp kém như ngươi hùa cùng lão gia già kia mà ức hϊếp”

Tên hạ nhân lúc này một trận xanh mặt, hắn không nghĩ sau khi Mạc Lợi bạo bệnh tỉnh lại thì tính cách hung hăn như vậy.

“Cút”. Mạc Lợi hậm hực như muốn gϊếŧ người quát tên hạ nhân kia. Hắn sợ hãi một đường chạy ra ngoài không ngoái đầu lại.

————— Hôm sau tại tiểu viện phía đông của Mạc gia

"Mạc Lợi có hành động không chuần mực cùng thô lỗ, làm tổn hại tới gia phong,nay Mạc lão gia ra lệnh phạt Mạc Lợi cấm túc nơi đây, không được sự cho phép của gia chủ không được bước ra ngoài dù chỉ một bước.”

Mạc Lợi quay đầu nhìn về phía xa toà phủ Mạc gia rộng lớn hoa lệ, bất đắc dĩ mà lắc đầu,kiếm cớ trục xuất ta đến đây chẳng khác nào là từ chối đứa cháu huyết thống này a~~~

“Người ta xuyên không được làm công chúa, tiểu thư. Còn ta xuyên không bị đày đến nơi hoang vắng khỉ ho cò gáy, chim nhìn không thèm ỉa, coi kìa chó gặp ta cũng chán sủa luôn lalaala”

Khi một người bị ghét bỏ, dù chỉ thở một cái thôi cũng là điều sai quấy và không thể tha thứ.

Mạc Lợi nhớ đến buổi tiệc tối hôm qua, trong lúc ăn uống no say thì từ đâu chẳng biết có con ruồi bay đến đậu lỗ mũi cô. Đã thế thì thôi, nó chả biết điều mà đưa hai cặp chân dài như hoa hậu của nó khều khều vào lỗ mũi của cô. Cô liền thở một hơi mạnh cùng nhúc nhích mũi của mình cho nó bay đi. Có nào ngờ đâu….

Cũng chỉ bởi vì cô hơi ngứa mũi nên nhúc nhích thở mạnh một cái liền bị trục xuất ra khỏi Mạc gia. Đời có lúc hài đến thế là cùng.

Quản gia dẫn cô tới trước một tòa tiểu viện hoang sơ ở phía Đông.

"Nhị thiếu gia, sau này ngài cứ sống ở nơi này đi, ta sẽ sắp xếp người cung cấp đủ thực phẩm hàng ngày."

Quản gia vừa nói xong thì cũng rời khỏi đây.

“Ây…ây…! Ở lại trò chuyện cùng ta một chút a~ta sợ ma mà nhar”. Mạc Lợi vẻ mặt hoang mang từng bước lếch vào

Đẩy cửa tiểu viện ra, trong sân cỏ dại đã mọc um tùm

“Nhar~~cỏ dữ! Đuôi phụng,lông trầu,cỏ đuôi ngựa gì tùm lum a~”

“Đã là nhị thiếu gia cũng chẳng thoát khỏi cảnh nhổ cỏ, thật khổ chít bổn…cô nương ta”

Mạc Lợi thở dài một hơi

“Cuối cùng, hôm nay hắn không nhịn được nữa, ôm tâm lý sẵn sàng trục xuất mình ra khỏi nơi đó! Haizz”

“Tình cảnh của ta chả khác gì một bộ phim máu chó mực trong gia tộc !

“Kệ mụ nó đi tối thiểu thì cơm áo không cần lo.”

Nhìn thấy trước sân cỏ dại mọc chi chít, Mạc Lợi liền khổ não: “Nhổ cỏ trước đi rồi tính”

Cũng may chẳng bao lâu thì đã có hai tên nô bộc của Mạc gia được quản gia sắp xếp tới dọn dẹp tiểu viện, nhổ cỏ sạch sẽ, phòng ốc cũng được quét dọn gọn gàng ngăn nắp.Đổi tất cả đồ dùng cũ trong nhà và thay đổi đồ dùng hàng ngày.

Tới lúc này cuối cùng Mạc Lợi cũng cảm nhận được một chút xíu cảm giác ưu việt khi bản thân là thiếu gia của quý…..sờ…tộc.

Phân phó nô bộc, chuyển một cái ghế nằm cùng với một số thư tịch tới cho mình.

Về sau ta sẽ ẩn mình ở chỗ này, một mình ta là bá chủ ở đây hahhaha….hà..,,

Sau khi nô bộc rời khỏi, Mạc Lợi nằm ở trên ghế, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn những đám mây bay trên bầu trời trong xanh, trong mắt lộ ra tia mất mát.

Xuyên không rồi, hoàn cảnh không thể nói là tốt nhưng cũng không thể gọi là kém, ít nhất hiện tại có áo để mặc, có cơm để ăn.

Nhưng, đây là một thế giới võ giả tu luyện có thể dời non lấp biển, bản thân là một tên phế vật có thực lực yếu ớt, thực sự khó mà nói được có cảm giác an toàn.

Ngày hôm sau, Mạc Lợi nằm ở trên ghế nằm, trong tay cầm một quyển sách, ở nơi này ngoại trừ cô ra thì không có người nào khác, nô bộc chỉ tới đưa đồ ăn, sau khi dọn dẹp cũng rời đi, toàn bộ quá trình đều không nói tới hai câu.

Ngay cả một người thị nữ cũng không có!

Mạc Lợi thở dài một hơi, quả nhiên là không được chào đón, bản thân là một thiếu gia chính hiệu, thế mà chẳng có nỗi một người hầu hạ.

Tối đến dưới tia sáng của ánh trăng từ trên cao nhè nhẹ chiếu xuống, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, mặt không có chút máu, mồ hôi hột chảy xuống ròng ròng đầy cả khuôn mặt. Cả thân mình nàng run lên từng hồi, từng trận co quắp nhưng cũng không có dấu hiệu nào cho thấy nàng sắp tỉnh dậy cả.

Đúng lúc này, một người hai tay chống ngược xuống đất, đứng chổng ngược mà đi, tướng tá thật là kì dị . Trên đầu tóc bạc dựng thẳng lên , lão ta từ cửa sổ nhảy đến, rơi xuống đất không tiếng động, tới bên giường nơi Mạc Lợi nằm, mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn Mạc Lợi. Sau đó tự nhiên khéo tay đem Mạc Lợi kéo dậy, đầu ngón tay chạm đến Mạc Lợi mạch đập, lại hiếu kỳ nhìn Mạc Lợi.

Lầu bầu nói: " Là nữ tử sao? "

Lão già kì quái đỡ Mạc Lợi ngồi chỉnh tề xong, song chưởng vận khí, nhẹ nhàng dán sát vào sau lưng Mạc Lợi, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn của cô hai mắt tự nhiên mở ra thật lớn nhưng cũng rất nhanh sau đó tự nhiên lập tức nhắm lại, khóe miệng chảy ra một tia vết máu rồi ngã xuống trong lòng ngực của lão già kì quái kia:

" Hắc hắc, lần này lão gia ta ra tay cứu ngươi, để xem ngươi như thế nào báo đáp ta đây chứ."

Đang nói một mình, bỗng chốc lão già kì quái không thấy thân ảnh nơi nào, mà sắc mặt của Mạc Lợi cũng trở nên hồng hào có sức sống hơn, không còn trở ngại nữa nằm ở trên giường, tấm chăn cũ nát đắp trên người cô một cách kĩ càng.

Mạc Lợi là bị giật mình tỉnh dậy, bụng cô cứ kêu lên như phản đối, nó làm cho cô không có khả năng bình yên đi vào giấc ngủ, duỗi duỗi thân người, kỳ quái thế nào trên người không đau nữa chứ.

" Búp bê ngươi tỉnh, xem ra lão gia này canh thời điểm trở về thật đúng." "Búp nụ gì ở đây a~~ta đói chết rồi đây này".

Mạc Lợi đang nhắm mắt không nghĩ có người lạ khác ngoài hạ nhân. À mà không âm thanh này….

Thanh âm cao vυ"t to rõ, thậm chí có chút chói tai, theo một trận tật phong, Mạc Lợi mở mắt ra thấy một người đứng chổng ngược mà đi, đầu đầy tóc bạc có thể thấy rõ là một lão già, mặt mang vài phần tà ác, điều này làm cho Mạc Lợi bất tự giác rụt lui sát vào bên trong giường.

"Aaaaa…..lão…lão…yêu tinh….uy…lão là ai xông vào giang sơn của ta làm gì?"

Lão già lấy từ trong người lão ra một cái bánh màn thầu đưa nàng:

" Có đói bụng không, lão gia là cố ý vào trấn mua cho ngươi đó, ăn nhanh đi. "

Vẻ mặt từ ái không chút ác ý, cầm giấy dầu bao quanh bánh màn thầu đưa tới trước mặt Mạc Lợi, bánh màn thầu thơm lừng rất nhanh tiến vào mũi của cô, bụng lại tự nhiên một lần nữa phát sinh "Thầm thì" tiếng kêu, dẫn lão già kì quái từng đợt cười to, tiếng cười làm cho Mạc Lợi nhíu chặt chân mày, trong l*иg ngực một hơi thở suyễn không thể thích ứng, cảm thấy thật sự khó chịu.

Lão già kì quái thấy Mạc Lợi biểu tình, bật người dừng tiếng cười, vỗ vỗ đầu hét lớn một tiếng:

"Ai nha."

Sau đó đem bánh màn thầu nhét vào trong tay Mạc Lợi:

" ăn đi, nghèo còn hay ngại"

Thanh âm tuy rằng vẫn là rất to rõ như trước nhưng không có cảm giác khó chịu như lúc nãy nữa.

"Lão già, ông có biết là ông đang làm tổn thương tôi ? Oaoaoa ở đâu mà có người ỷ có tiền có quyền làm tổn thương người ta"

Mạc Lợi nghi hoặc nhìn chằm chằm lão già kì quái, nghi vấn hỏi:

"Uy~ta hỏi lại lần nữa ngươi là ai vậy? Từ đâu đến? Nhiêu tuổi? Vợ con gì chưa?"

"Bốp"

"Ai ui!!!"

Ta không nghĩ ngươi bị trúng độc lại dẫn đến khùng khùng điên điên như vậy.

"Ngô~ngao~ ai lại nỡ hạ độc ta chứ?"

"Không ai khác Mạc gia"

"Ta không nghĩ hắn lại tuyệt tình như vậy"

Lão tóc bạc nhìn chằm chằm Mạc Lợi một lúc, ánh mắt thương xót cho một nữ tử như cô hắn đưa ra một quyết định

"Ta sẽ dạy võ công cho ngươi! Tất cả những gì ta biết ta sẽ truyền thừa lại cho ngươi, để mai sau ngươi có thể tự mình trở nên mạnh mẽ mà không cần dựa dẫm vào ai"

Mạc Lợi lúc này tâm tình trở nên phấn khích vui vẻ: "Là thật…thật sao ?"

Tâm trạng của Mạc Lợi liền trở nên vui vẻ hớn hở, thị nữ gì đó ta cóc cần nữa, ta thích một mình luyện võ cùng lão già, ta sẽ càng mạnh mẽ để các người họ biết Mạc Lợi ta không phải hạng người muốn đυ.ng vào là đυ.ng.

Lão tóc bạc tiến đến đưa bàn tay sau lưng cô dùng lực vận khí vô số nội lực truyền vào cô, một luồng lực lượng đang chảy khắp cơ thể, làn da trên người cô mơ hồ loé lên ánh sáng màu vàng kim.

Mạc Lợi chỉ cảm thấy lực lượng của mình đang tăng lên từng chút một, đồng thời cô âm thầm vận chuyển công pháp Kim Cương Bất Hoại.

Nắm chặt nắm đấm, thực lực đã tăng vọt, nhất là lực phòng ngự, một luồn khí đen lượn quanh người Mạc Lợi.

"Sao ? Sao lại như thế ?"

"Bởi vì ngươi có một phần huyết mạch của ma tộc"

Mạc Lợi hốt hoảng không khỏi há hốc miệng, không ngờ bản thân mình lại có một sức mạnh tiềm ẩn như vậy.