Chương 17: Ăn đồ của tôi rồi thì chính là người của tôi

Tiểu Hy thấy Hạo Nhiên gọi, gượng cười nhấn trả lời:

- Alo Nhiên thiếu, gọi tôi có chuyện gì sao?

- Nay đi học một mình sao? - Hạo Nhiên nhìn Ôn Thời chằm chằm, mất kiên nhẫn bắt chéo chân.

- Ừm, đang trên đường về, không có chuyện gì thì tôi tắt máy nhé Nhiên thiếu? - Tiểu Hy chàn nản hút nốt nước chanh

Hạo Nhiên nghe câu trả lời mà muốn tức điên lên nhưng Tiểu Hy chỉ trả lời sự thật mà thôi. Anh nắm điện thoại thật chặt như muốn nó vỡ vụn.

- Thật sự chỉ đi một mình thôi sao?

- Hiện tại thì không. - Tiểu Hy liếc nhìn Ôn Thời một cái

Ôn Thời bình thản ghé vào tai Tiểu Hy, mắt nhìn sang chiếc xe đen bên đường, nói thầm:

- Chiếc xe kia tìm em, anh về đây!

- Ừ, nói chuyện sau nhé! - Tiểu Hy gật nhẹ đầu rồi cúp máy hẳn.

Cô chậm rãi bước sang đường, Hạo Nhiên mở cửa xe cho cô, Phi Yên biết ý đi ra ngoài. Thấy không khí ảm đạm trong xe, Tiểu Hy không khỏi rùng mình:

- Hôm nay Nhiên thiếu rất rảnh sao?

- Phải, nay đến đón em đi ăn rồi tranh thủ nói về dạ tiệc cuối tuần. - Hạo Nhiên gấp tập tài liệu vào, quay sang nhìn Tiểu Hy.

Tiểu Hy vén tóc, tò mò:

- Sao anh vẫn một mực muốn tôi đi cùng anh?

- Chỉ em mới phù hợp đi cùng tôi. - Hạo Nhiên nhai viên kẹo bạc hà trong mồm, mùi hương ấy lại khiến Tiểu Hy chìm vào sâu, không muốn ra khỏi xe.

Tiểu Hy yên lặng, chỉ thấy người đàn ông trước mặt này rất thích làm theo ý mình, không nghe ý kiến của người khác khiến họ không có cơ hội từ chối nào. Tiểu Hy kìm không nổi cảm xúc của mình, buột miệng hỏi:

- Chúng ta là mối quan hệ gì? Có nhất thiết phải làm đến như vậy không?

Hạo Nhiên không nói gì, chỉ nhìn cô với một ánh mắt dịu dàng, ôn nhu. Một lát sau anh mới trả lời:

- Thời điểm thích hợp nhất tôi sẽ nói cho em nghe, chỉ là em sẽ đợi hay sẽ ở lại bên cạnh tôi.

- Được, tôi sẽ đợi. Nhiên thiếu cứ từ từ suy nghĩ, đi ăn cơm thôi. Đói rồi! - Tiểu Hy cuối cùng cũng nhẹ lòng một chút.

Hạo Nhiên hài lòng, gõ cửa sổ gọi Phi Yên vào. Hai người cùng nhau đến Uyển Nhân Các - nhà hàng 5 sao có tiếng ở nước X, thuộc sở hữu của Tống gia, hiện đang đứng dưới tên Hạo Nhiên. Hạo Nhiên đưa Tiểu Hy đến cuối hành lang của tầng VIP cao nhất Uyển Nhân Các. Hai người một phòng lớn, Tiểu Hy chỉ thấy kì cục. Trên đường vào phòng còn thấy bóng dáng ai rất quen bước vào căn phòng đối diện.

Hạo Nhiên chăm chú nhìn Tiểu Hy đang cầm menu. Anh nghĩ cô gái trước mặt mình là một bông hoa hồng đen, quý phái và huyền bí vô cùng. Tiểu Hy thỉnh thoảng lại liếc trộm "tảng băng lạnh" một cái. Đến lúc Tiểu Hy chọn xong, Hạo Nhiên nhìn vào những món cô tick thì thấy đều là những món anh thích hoặc là hay ăn. Hạo Nhiên tò mò nhìn Tiểu Hy:

- Thích mấy món như vậy sao?

- Ừm, đủ chất mà cũng đơn giản. - Tiểu Hy chú trọng nhất là mảng dinh dưỡng khi ăn uống.

Chưa đầy 30 phút cả hai đã buông đũa xuống. Tiểu Hy lau miệng:

- Cảm ơn Nhiên thiếu vì bữa ăn!

- Tôi không cho em ăn chùa đâu đó, ăn đồ của tôi rồi thì chính là người của tôi. Đi thôi, đưa em đi chọn váy cho cuối tuần này!

Hạo Nhiên đứng lên, tiến đến cạnh Tiểu Hy rồi đưa tay đỡ cô lên. Tiểu Hy cầm lấy tay anh, cười yêu kiều:

- Nếu tôi nói muốn mặc váy đen như đi đám tang thì Nhiên thiếu có đi cùng tôi không?

- Không ai dám cản em! - Hạo Nhiên cưng chiều xoa đầu cô

Khi hai người bước ra khỏi phòng thì cửa phòng đối diện cũng mở ra. Người bước ra chính là Châu Sinh và Lưu Quân. Nhưng không khí giữa hai người họ có vẻ không được tốt cho lắm. Châu Sinh ngước mắt lên, thấy Tiểu Hy đi cạnh Hạo Nhiên thì bất ngờ nhìn cô chằm chằm. Anh chặn Lưu Quân lại ở cửa, chỉ thấy anh cúi đầu rồi cứ thế bước vào thang máy. Lưu Quân lộ ra vẻ buồn bã, lủi thủi chậm bước vào trong. Mọi việc đều ở trong tầm mắt của Tiểu Hy, là một người thích lo chuyện bao đồng ngầm, cô không cho phép mình đứng yên nhìn người anh em thân thiết mắc kẹt trong mối quan hệ không rõ ràng như cô hiện tại.

Hạo Nhiên gọi cho Phi Yên, dặn cô ấy đến chọn dạ phục đen trước, anh sẽ lái xe đưa Tiểu Hy đến sau. Trên xe, Hạo Nhiên tập trung lái xe còn Tiểu Hy thì nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư. Thấy nét mặt trầm ngâm suy nghĩ của cô, Hạo Nhiên cười mỉm một cái rồi hỏi:

- Em nghĩ gì mà yên lặng quá vậy?

- Một số chuyện thôi, thật sự hơi đau đầu nhưng Nhiên thiếu cũng không cần bận tâm nhiều đâu. - Tiểu Hy cười nhạt

- Sao lại không cần bận tâm chứ? Em mà đau đầu thì tôi sẽ rất lo lắng đó. - Hạo Nhiên tỏ vẻ đáng thương

Tiểu Hy không nhịn được cười thành tiếng:

- Nhiên thiếu giả vờ đáng thương tệ quá đi!!!

- Tệ cũng chỉ có mình em nhìn thấy. - Hạo Nhiên đắc ý nhếch mép

Tiểu Hy đỏ mặt quay đi chỗ khác nhưng vành tai đỏ bừng của cô vẫn không thể qua mắt Hạo Nhiên được.