Chương 11: Hổ Nha Đã Biết

Bị Tế Ti hỏi như vậy, tâm trạng Bạch Mai bất an lo lắng, tức khắc trở nên tồi tệ, vành mắt trong chốc lát đỏ dần, những giọt nước mắt ngưng tụ lại trong mắt, nói với giọng nghẹn ngào: “Tế Ti, ta không biết, ta...”

Bạch Mai vừa nghĩ đến bởi vì cô nàng mà Đường Quả tức giận, a huynh nàng không có bạn lữ giống cái sau này cũng không có ẩu tể thuộc về huynh ấy, liền bật khóc ngay lập tức.

Đường Quả nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Bạch Mai, không thể không quay đầu về hướng đó, nghĩ đến có lẽ bởi vì thái độ của cô đã dọa đến Bạch Mai, không nhịn được mà mở miệng nói: “Tôi không sao, để tôi yên tĩnh một tí là được.”

Nhưng mà bởi vì Đường Quả và bọn Tế Ti cách nhau một khoảng khá xa, bọn Tế Ti căn bản không nghe thấy cô nói.

Đường Quả quay người sớm đã cầm chiếc bát bằng đá đập mạnh lên mặt đất, thu hút sự chú ý của bọn người Tế Ti đến đây, sau đó vẫy tay bảo bọn họ đến, đem những lời đó nói lại một lần nữa, sau đó mặc kệ bọn họ, quay người xếp bằng tiếp tục hướng về phía hang động trầm tĩnh.

Nhưng mà thực tế trong lòng cô lại đang buồn bực, bởi vì lúc đầu cho rằng cô xuyên không đến đây là để lấy máu thịt tái chế làm mồi cho thú rừng, nhưng mà bấy giờ cô lại sâu sắc cảm nhận được ác ý to lớn của thế giới này, nếu không chẳng lẽ lại chết thêm một lần nữa sao? Cái thế giới này không có khăn giấy...

Tế Ti và Bạch Mai nhìn Đường Quả như vậy, một lúc cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có thể tùy ý để Đường Quả rời đi.

Nhưng mà Đường Quả cứ ngồi ở đó đợi người đi ra bên ngoài săn trở về, cô cũng không có thay đổi vị trí ngồi.

Hổ Nha để con mồi ở phía sau đặc ở trước hang động của bản thân, con mồi nằm ở trên mặt đó, nhìn kích thước của nó vậy mà có thể ngang ngửa thú tính hiện tại của anh.

Năm cuốn hoa thược dược cắm trong miệng, Hổ Nha quay người về phía Tế Ti rồi đi đến hang động, nhưng đi được nửa đường đột nhiên nhớ đến vết máu trên người anh, liền quay người chạy đến bên hồ, sau khi biến thành người , tay cẩn thận đặt bông hoa nhài lên trên tảng đá, rồi biến thành một con thú vươn người nhảy vào trong nước đem vết máu rửa sạch rồi mới lên bời.

“Hổ Nha.” Sau khi đặc con mồi xuống Vạn Sâm một con hổ màu cam có sọc màu đen cũng đang định đến để lau sạch vết máu, nhìn Hổ Nha ướt đẫm do nước trong hồ, liền chào hỏi bằng một nụ cười.

“Vạn Sâm.” Hổ Nha cũng cười rồi gật đầu với Vạn Sâm, sau đó thân thể lập tức phát rung, lắc cho vơi hết những giọt nước trên người, sau đó biến thành người, đi đến bên đóa hoa nhài bên tảng đá rồi bước rảo đi qua, “Ta tắm xong rồi, đi trước đây.”

Vạn Sâm trừng mắt nhìn Hổ Nha từ bên cạnh hắn rồi rời đi, sau đó nhìn thấy bên đó lão hổ viền trắng sọc đen hiện ra cũng nhìn thấy hình bóng của Hổ Nha rời đi, không khỏi mỉm cười mà nói: “Lôi Minh, ngươi nhìn Hổ Nha kìa, có tiểu giống cái rồi không cần chúng ta nữa.”

Lôi Minh nghe thấy như vậy, không ngưng được nói nhanh: “Xía, làm sao, Vạn Sâm ngươi là muốn Hổ Nha cần ngươi à?”



“Thần thú đại nhân của ta, ta đây là đang nghe cái gì vậy? Vạn Sâm vậy mà muốn Hổ Nha cần ngươi? Vạn Sâm là muốn cùng Hổ Nha kết thành bạn lữ à?” Đột nhiên một giọng điệu ngạc nhiên của một nam nhân xuất hiện, ngay sau đó một con hổ thú với cái đầu vàng sọc đen của từ bên phía trên tảng đá bên kia nhảy ra, hắn nhìn Vạn Sâm bằng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ.

“Ta cho ngươi đi chết bây giờ, Á Mộc ngươi nói cái gì đó? A~Ta chính là nói a phụ của ta tại sao luôn cho rằng ta sẽ cùng với Hổ Nha kết thành bạn lữ, hóa ra là do tiểu tử ngươi đang nói linh tinh, nhìn cái móng chân!” Vạn Sâm cong chân lao về phía Á Mộc.

“Này này, ngươi đây là bị ta nói trúng chỗ nên thẹn quá hóa giận à?” Á Mộc một bên né tránh Vạn Sâm, một bên cười nói.

Bên này Hổ Nha đem đóa hoa nhài đi đến hang động của Tế Ti, lần đầu tiên nhìn thấy nơi ở của Đường Quả, ngửi thấy hơi thở của cô so với buổi sáng còn mạnh mẽ hơn, trong lòng không khỏi thở ra một hơi.

“A huynh.” Bạch Mai nhìn thấy Hổ Nha, tức khắc nở nụ cười và hét lên.

“Hổ Nha đến rồi à, lại đây.” Tế Ti đang nghiên cứu thảo dược bởi vì không biết nên bị ném sang một bên, ngẩng đầu nhìn Hổ Nha cười nói.

Hổ Nha nghe thấy giọng của Bạch Mai, quay người lại nhìn, cười với cô nàng, sau đó lại cười với Tế Ti và nói: “Đúng vậy, Tế Ti, Tiểu giống cái vẫn khỏe phải không?”

“A huynh, huynh nhanh đi xem tiểu giống cái đi, hình như cô ấy không được vui, buổi trưa ta dắt cô ấy đại tiện, sau khi trở lại cô ấy cứ như vậy.” Bạch Mai đi đến bên Hổ Nha, nhỏ giọng lo lắng nói, đến tên của Đường Quả cũng quên nói.

Tuy rằng nội lực đã ổn định không thể dịch chuyển, nhưng mà nghe nhìn của Đường Quả rất nhạy cảm, [...] cô không có tức giận, thật đó.

“Nhanh đi đi.” Tế Ti cười chỉ về phía Đường Quả.

“Được rồi, Tế Ti.” Hổ Nha cười nói, tay không có hoa vuốt ve đầu của Bạch Mai, rồi đem hoa đó đi đến bên Đường Quả.

Bạch Mai đảo mắt, nhìn Tế Ti, Tế Ti bắt gặp cô nàng đang nhìn bà, không thể không mỉm cười gật đầu.

Sau đó Bạch Mai cười híp mắt ngồi bên kia tiếp tục giúp Hồng Hoa làm việc, nhưng mà mắt lại luôn nhìn về phía Đường Quả ở bên kia.

Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, đôi mắt luôn nhắm lại của Đường Quả mở ra.

Thật ra Đường Quả đi xong cũng đã trút ra hết giận dữ lý trí cũng đã trở lại, lá cây lau rắm cũng không phải không có, chỉ là vừa nghỉ đến sau khi dùng, cô ấy không có cách nào tiếp nhận được mà thôi, hoặc là cô ấy có thể nghĩ cách làm ra giấy, lúc xem sách hình như có xem qua giấy này là làm sao để làm.



Nghiêm túc nghĩ lại, Đường Quả cảm thấy cái thế giới lạ lẫm này cũng không phải là tệ, tối thiểu cô vẫn còn sống rất tốt phải không? Cũng không cần lo lắng bị mấy tổ chức kia truy sát.

Tuy rằng cô vừa nghĩ đến sau này sống như một kẻ mang rợ thật sự chỉ muốn chết đi, nhưng mà vừa nghĩ đến việc chủ động từ bỏ cơ hội sống hiếm hoi này, luôn cảm thấy rất ngu ngốc, cho nên vẫn là sống cho tốt đi.

Cho nên sau đoạn thời gian đó Đường Quả đều nghĩ sau này nên làm sao để thay đổi cuộc sống, ít nhất không để bản thân phải chịu thiệt.

“Tiểu giống cái, hôm nay ta đã đánh bại con trư thú, cô có thích ăn thịt của trư thú nướng hay không?” Hổ Nha giọng điệu vui vẻ âm trầm ở phía sau.

Nghe thấy âm thanh, đầu óc của Đường Quả không nhịn được mà hiện ra hình ảnh đôi mắt vui vẻ thuần khiết của Hổ Nha.

Giữa đôi lông mày của Đường Quả lập tức nhăn lại vì khó chịu, đập tan đôi mắt trong tâm trí, quay người lại, nhàn nhạt nhìn anh một cái, mở miệng nói: “Tùy ý.”

Độ ẩm khắp cả người, đây là vừa mới tắm qua liền đến đây phải không? Trong mắt Đường Quả lóe sáng lên ánh sáng mờ ảo.

Nghe thấy lời bật hơi trong câu nói của Đường Quả, trong mắt Hổ Nha lập tức hiện lên sự lo lắng, anh hỏi: “Tiểu giống cái, giọng của cô...”

“Dây thanh bị kí©h thí©ɧ bởi độc tố, không thể phát ra âm thanh.” Thần sắc của Đường Quả không thay đổi nhàn nhạt nói.

Nếu như thân thể cô không thể hồi phục, vậy dây thanh của cô hoặc là sau này không thể hồi phục được rồi, thân thể cô tình trạng này căn bản là không thể tự đi ra ngoài tìm thuốc được, đến nổi phải để Hổ Nha đi tìm?

Tể Ti lấy ra nhiều thảo dược như vậy, cô không nghĩ người ở đây có thể biết được thuốc mà cô đã nói.

Biết đâu có thể để Hổ Nha mang cô đi tìm? Trong lòng Đường Quả thầm nghĩ cái này có khả năng.

Hổ Nha không hiểu thanh âm là cái gì, nhưng mà anh nghe hiểu tiểu giống cái là bởi vì trúng độc mà giọng không thể phát ra âm thanh, sự lo lắng trong mắt không thể nào tả được.

Trong nháy mắt quay qua Tể Ti, Hổ Nha hỏi: “Tể Ti, giọng của tiểu giống cái có thể chữa khỏi không? Cần cái gì ngươi cứ nói với ta, ta đi tìm mang về.”