Chương 17: Sai Khiến Hổ Nha

Đường Quả gật đầu, biểu thị rằng cô không còn việc gì cần làm nữa.

Hổ Nha liền bắt tay vào việc dọn dẹp, sắp xếp lại Trư thú cùng với da của nó.

Cô quan sát Hổ Nha, anh một tay cầm lấy tấm da lợn rừng ướt sũng, tay kia nhẹ nhàng xách Trư thú lên vai, thấy vậy cô suy nghĩ định cầm gói tim lợn lên.

Nhưng trước khi cô kịp làm điều đó, một đuôi lông tơ bất ngờ lòi ra.

Đường Quả giật mình, ngay tức khắc đôi mắt rét lạnh liếc sang, và cô phát hiện ra rằng phần cuối của cái đuôi kỳ lạ ấy lại chính là phần dưới của váy da thú mà Hổ Nha đang mặc.

Hổ Nha nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Đường Quả, dừng động tác đang di chuyển cái đuôi của mình. Sau một khoảnh khắc ngắn, anh tiếp tục nhấc tim lợn lên và nói với nụ cười: “Cô không cần phải cầm, để ta lo là được.”

Đường Quả làm dịu đi sự lạnh lùng trong mắt mình, nhìn lêи đỉиɦ đầu của Hổ Nha, sau đó đến đôi tai đen xanh lông lá bờm xờm và cái đuôi phía sau. Cánh tay và chân của anh vẫn giữ hình dáng của con người. Cô tự hỏi, liệu đây có phải là trạng thái nửa thú của anh?

Hổ Nha chớp mắt, dường như không xác định, anh hơi cử động đôi tai thú trên đầu mình. Anh cảm thấy ánh mắt của Đường Quả hình như đang dính vào đôi tai thú của anh đây?

Khi Đường Quả định dời tầm nhìn đi, cô bất ngờ nhận ra rằng đôi tai thú của Hổ Nha đang dựng đứng lên và run rẩy. Cô không thể nhịn được mà lại nhìn chăm chú vào chúng.

Hổ Nha mỉm cười, quả nhiên, cảm giác của anh không sai.

Từ trước đến giờ Đường Quả không biết bản thân là Thú nhĩ khống, nhưng mà tai thú của Hổ Nha lại có thể thu hút sự chú ý của cô. Mặc dù mái tóc rối bời của anh có phần làm cô khó chịu, nhưng mà hình như lại muốn sờ một chút!

Ánh mắt Hổ Nha lấp lánh, anh cười và đưa đầu mình về phía Đường Quả, hỏi: “Cô muốn sờ thử không?”

Việc giống cái vuốt ve tai thú nhân được xem là biểu hiện sự yêu thích đối với thú nhân, cô có sờ hay không nhỉ?

Bất ngờ trước hành động của Hổ Nha, Đường Quả giật mình và sau đó mới nhận ra mình vừa làm một hành động điên rồ, khiến khuôn mặt cô nóng bừng lên.

Nhìn thấy tai thú ở gần trước mặt, tuy rằng thật sự muốn sờ, nhưng niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt Hổ Nha khiến Đường Quả cảm thấy xấu hổ, từ chân chạy dọc lên tới não, cảm xúc ấy dường như muốn bùng nổ!

Hổ Nha đang chờ đợi cử chỉ âu yếm từ Đường Quả, bỗng nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cô. Anh bắt đầu lo lắng, không lẽ cô đang tức giận?

Dù không hiểu hết những cảm xúc phức tạp, anh biết chắc một điều: cô đang giận dữ.



Thú nhân thường không ngần ngại thể hiện cảm xúc.

Hổ Nha ngẩng đầu nhìn Đường Quả, muốn giải tỏa sự khó chịu của cô đối với anh, nhưng mà lúc này Đường Quả lại nhấc chân chạy về phía sau.

Hổ Nha vội vàng đuổi theo. Anh theo sát phía sau Đường Quả, trên mặt muốn nói cái gì đó như rồi lại do dự. Anh không hiểu tại sao Đường Quả đột nhiên lại tức giận? Rõ ràng là cô thích tai thú của anh không phải sao?

Đường Quả cảm nhận được sự luống cuống của Hổ Nha đằng sau, khóe miệng vô thức cong lên.

Trong khi trở về hang động, Hổ Nha muốn hỏi Đường Quả tại sao cô lại bất ngờ tức giận, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng.

Mặc dù thú nhân đều chủ động tiến đến, nhưng khi đối diện với giống cái mà họ yêu thích đang tức giận, họ lại trở nên do dự, sợ rằng hành động của mình sẽ làm giống cái tức giận hơn.

Bên ngoài hang động, Bạch Mai đang thêm củi vào lửa. Hổ Liệp ngồi bên cạnh, quan sát Bạch Hà chăm chú xử lý tấm da.

Khi nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Hà ngẩng đầu, nhìn thấy Hổ Nha đi cùng Đường Quả nhưng không nhận ra không khí căng thẳng giữa họ. Ông cười và nói với Đường Quả: “Hôm nay cô thế nào? Nếu muốn ăn gì, cứ bảo Hổ Nha tìm giúp cô.”

“Vẫn… Tốt ạ." Đường Quả đáp, dù trong lòng vẫn còn chút bực bội từ sự việc ngày hôm nay, vẻ mặt cô lộ rõ sự khó xử.

Đường Quả liếc nhìn quanh và chọn một tảng đá dưới chân làm chỗ ngồi, sau đó tựa vào vách đá để nghỉ ngơi.

“A phụ” Hổ Nha nhìn theo Đường Quả, tùy ý chào, nhận thấy cô ngồi cách xa như vậy, tinh thần sa sút, Đường Quả đây là ghét anh rồi à?

Nhìn dáng vẻ của Hổ Nha, Bạch Hà không nhịn được cười một trận. Ông đã nhìn qua nhiều phản ứng khác nhau của thú nhân khi đối mặt với giống cái mà họ yêu thích, Hổ Nha như vậy cũng không có gì là lạ.

Chỉ là thật khó để nhìn thấy Hổ Nha bối rối khi đối mặt với giống cái. Trước đây, trong lòng ông đã chuẩn bị trước rằng Hổ Nha sẽ cùng với Vạn Sâm kết thành bạn lữ.

Bạch Hồ nhìn Đường Quả, mỉm cười nói: “Được rồi, nếu cô có cần gì thì cứ nói với Hổ Nha, kêu nó giúp cô làm.”

“Đúng đó, Đường Quả, cô có cần gì thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp cô đem đến.” Hổ Nha nhanh chóng đáp lại, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn Đường Quả.

Đường Quả cố gắng kiềm chế cảm xúc nhìn lên bầu trời và quanh mình, rồi nói: “Vậy anh hãy tìm giúp tôi ba bốn hòn đá như thế này, nhưng không cần quá lớn, khoảng cỡ này thôi.”

Nhìn tay Đường Quả ra dấu lớn nhỏ, Hổ Nha nhếch mép cười trả lời: “Được, cô đợi chút, bây giờ ta sẽ giúp cô tìm về, đúng rồi, cô còn cần bát đựng nước.”



Sau khi đặt Trư thú xuống trên những chiếc lá trải trên mặt đất, mấy lá này là trước đó anh nhặt chứng về để làm thịt nướng, nhưng mà lúc nhặt về thấy lá có chút dơ, anh vẫn chưa rửa qua.

Hổ Nha suy nghĩ một chút rồi thở dài. Anh đặt túi tim lợn quanh cái đuôi trên lá cây, ném da thú về phía Bạch Hà, rồi nhanh chóng lao vào trong hang động mà Bạch Mai đã đi ra, chỉ nghe thấy tiếng anh vọng ra: “A mẫu, ta sẽ lấy một cái bát đá.”

Chờ đợi Hổ Nha trở lại như một cơn gió, Đường Quả mới nghe thấy tiếng nói yếu ớt của một người phụ nữ: “Được~”

Có vẻ như sức khỏe của A mẫu của Hổ Nha không được tốt.

Không mất nhiều thời gian, Hổ Nha đã mang về một bát đá và bát nước, tay trái còn ôm theo năm sáu viên đá cuội.

Đường Quả ngồi bên cạnh, chỉ dẫn Hổ Nha đào một cái hố trên mặt đất. Anh cẩn thận xếp chồng những hòn đá bên mép hố, sau đó thêm một ít củi và đốt lên. Cuối cùng, anh đổ nước vào bát đá và bắt đầu nấu, rồi thả tất cả tim lợn chưa được làm sạch vào trong bát nước đang sôi.

Trong khi Đường Quả làm việc, Bạch Hà và những người khác liếc nhìn cô vài lần. Họ quan sát cô sai khiến Hổ Nha như thể đang xem một vở kịch, không hề có ý định ngăn cản hay tỏ ra không hài lòng, chỉ im lặng quan sát.

“Đường Quả, cô đang làm gì thế?” Hổ Nha hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn chậu đá trên lửa.

“Nấu canh.” Đường Quả nhìn bát đá. Cô biết rằng việc nấu canh tim lợn cần thời gian, nên cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Sau những ngày dài mệt mỏi, cô muốn ngủ một lát để hồi phục sức lực. Cơ thể yếu ớt khiến cô cảm thấy bất lực.

Hổ Nha nhìn Đường Quả, miệng mở ra định nói điều gì đó nhưng lại thấy Đường Quả đã nhắm mắt, lời nói cứ thế mà nuốt trở lại.

Anh nhìn bát đá không hề biến đổi dưới ngọn lửa, Hổ Nha đi về phía Trư thú ở bên kia.

Bạch Hà và những người khác cũng nhận thấy Đường Quả như vậy, cũng không muốn tạo ra tiếng động lớn làm ồn đến cô.

Hổ Nha ngồi bên cạnh Trư thú, nâng tay phải lên, móng vuốt sắc nhọn sẵn sàng cào vào Trư thú, thì anh lại dừng lại.

Bỗng nhiên, anh đứng dậy, bóng dáng lóe lên và nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Bạch Hà, sau khi đã xử lý xong da thú, nhìn thấy Hổ Nha bỏ đi đột ngột, có chút không rõ nguyên nhân về hướng mà anh đã rời đi, sau đó không để ý mà quay đầu làm việc của bản thân.

Chẳng bao lâu, Hổ Nha đã trở lại, tay anh cầm một bát đá lớn chứa đầy nước.