Chương 27: A Thảo

Lúc này, A Lan bước đi có chút trôi nổi đi ra từ trong sơn động, cho dù là như vậy, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hôm nay bà tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Dẫu sau hôm nay bà có thể xuống đất đi lại, vả lại cả đêm qua bụng vẫn luôn không được thoải mái, nhưng so với trước ngày hôm kia mỗi đêm bởi vì đau bụng mà không thể ngủ được đã đỡ hơn rất nhiều.

Sau khi đi ra nhìn thấy Đường Quả, hiện tại A Lan thật lòng cảm thấy Đường Quả có thể trở thành bạn lữ của Hổ Nha là một chuyện rất tốt, biết cách làm cho người ta ngủ thoải mái, chắc hẳn Đường Quả là một giống cái tốt biết chăm sóc cho người khác, kết thành bạn lữ với Hổ Nha, vậy thì bà không cần phải lo lắng quá nhiều về việc Hổ Nha luôn sống buông thả.

"A mẫu." Nhìn thấy A Lan, Hổ Liệp cùng Bạch Mai liền lập tức chạy qua.

"A mẫu, người có thể xuống đất đi lại rồi, có phải sắp khỏe rồi không." Chạy đến bên cạnh A Lan, Hổ Liệp hít mũi ngửi khí tức phát ra từ trên người A Lan, hình như khí tức này mạnh hơn hôm qua rất nhiều.

Một tay A Lan vuốt ve đầu Hổ Liệp, cười nói: "Ta cảm thấy hôm nay tốt hơn hôm qua rất nhiều, không cần lo lắng, chẳng qua bụng có chút đói."

Đường Quả nhìn thần sắc của A Lan đã tốt hơn hôm qua, lại nghe lời bà nói, trong khoảnh khắc đó không khỏi sững sờ, chức năng tiêu hóa của bà có phải quá mạnh rồi hay không?!

Theo những trường hợp rối loạn tiêu hóa trước đây Đường Quả gặp, cô còn cho là A Lan ít nhất còn phải uống nước canh điều chỉnh một khoảng thời gian mới cảm thấy đói bụng được, không ngờ A Lan chỉ ăn bữa tối hôm qua, hiện tại thế mà gần như tốt hơn rồi?!

Bên đó A Lan đang nghe Bạch Mai nói về chuyện đánh răng, mặc dù cảm thấy cảm giác đâm cành liễu vào trong miệng rất kỳ quái, nhưng cũng không có nhiều phản cảm, vì vậy dưới sự chỉ dạy của Bạch Mai rất nhanh bà đã học được đánh răng như thế nào, tương tự, bà cũng chải vụn thịt ra khỏi kẽ răng, hơn nữa còn chải ra nhiều hơn Bạch Mai.

Đợi sau khi đã làm sạch mùi hôi trong miệng, A Lan liền biết Đường Quả lại nói đúng rồi.

"A Lan, ngươi đang làm gì vậy?" Một giọng nữ kinh ngạc truyền đến.

Đường Quả quay đầu nhìn lại, liền trông thấy vị nữ nhân được nam nhân nói ăn nhiều thịt nướng thì sẽ tốt hơn ngày hôm qua.

Tối qua bởi vì vấn đến ánh sáng nhìn không rõ, hiện tại gặp lại nữ nhân này, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của bà, Đường Quả không khỏi hơi nheo mắt lại.

Nữ nhân này chắc hẳn vừa sinh ấu tể khoảng một tháng trở lại, nhìn sản dịch chảy dọc dưới chân chưa tiết ra hết, còn có màu sắc của sản dịch, hiện tại bà trông như thế này hẳn là cơ thể suy nhược sau sinh, về việc có những triệu chứng khác hay không, cái này phải kiểm tra kỹ lưỡng lại mới biết được.



Chỉ là Đường Quả không có ý định chữa trị cho nữ nhân đó, suy cho cùng cô chỉ vừa đến đây, tốt hơn hết là đừng quá khác thường.

Còn về việc tối qua nhắc nhở A Lan tắm nước nóng ngâm chân trước khi ngủ, đó là vì cô còn nợ Hổ Nha một cái ân tình đã cứu mạng cô, vả lại họ khá tốt với cô.

Đương nhiên, Đường Quả không cho là chỉ chút ít tối qua kia liền có thể trả hết một mạng này của cô, ân cứu mạng cùng ân thu dưỡng, sau này cô sẽ xem rồi báo đáp.

Trong khoảng thời gian ngắn khi Đường Quả suy nghĩ linh tinh, nữ nhân kia đã học được cách dùng cành liễu đánh răng, mặc dù biểu cảm không quá nguyện ý, nhưng vẫn dựa theo hướng dẫn của Bạch Mai đánh răng.

Nhìn Bạch Mai còn đang ríu rít, Đường Quả nhịn không được cười một tiếng, xem ra cô nàng còn rất thích làm cô giáo dạy người khác.

Sau khi súc miệng, biểu cảm trên mặt nữ nhân kia thực sự trông tốt hơn, ánh mắt kinh ngạc nhìn cành liễu trong tay.

Sau cùng nữ nhân kia bảo một nam nhân cầm đến cho A Lan một miếng thịt, sau đó nồi canh thịt luộc Hổ Nha nấu buổi sáng liền bị chia thành bốn phần.

A Lan cười nói: "A Thảo, ngươi mau ăn thử, tối qua ta đã ăn canh tim Trư thú với canh thịt Hắc Hùng thú, buổi tối lúc đi ngủ bụng cũng không còn khó chịu như trước nữa, ngươi xem hôm nay ta tốt hơn hôm qua rất nhiều phải không."

A Thảo nhìn nhìn A Lan, gật đầu, quả thực là trông tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Kỳ thực hôm qua bọn A Lan nấu canh thịt này, người ở phụ cận đều nhìn thấy, chỉ là cách làm chưa từng nhìn thấy đó khiến họ đều rất nghi hoặc, thịt làm như vậy thật sự có thể ăn? Sẽ không phải là đang lãng phí lương thực đó chứ?

Nhưng nhìn thấy Đường Quả ngồi đó, bọn họ ai cũng không dám đi qua hỏi gì cả, suy cho cùng trông Đường Quả thật sự rất gầy rất yếu, nếu không cẩn thận nói sai gì đó khiến cô ấy khóc thì làm sao đây?

Nhưng hôm nay thấy bên A Lan ăn thịt luộc, lại thấy A Lan hôm nay thế mà lại dậy sớm hơn hôm qua, hơn nữa trong có vẻ còn tốt hơn rất nhiều.

Điều này khiến A Thảo không khỏi suy nghĩ, có phải thịt luộc khiến A Lan tốt hơn không, vì vậy bà nhịn không được muốn thử chút thịt luộc đó, nếu bà thật sự tốt lên, vậy thì bà nhất định kêu đám bạn lữ thú nhân của bà đưa con mồi cho đám A Lan.



Đường Quả cầm bát gỗ, an tĩnh ngồi một bên ăn thịt luộc với canh, mùi vị canh thịt nướng cũng không tệ, ít nhất là mùi không còn nồng như vậy nữa.

So với món thịt nướng và canh tim trư thú ăn trước đây, Đường Quả cảm thấy canh thịt này quả thực có thể xem là rất ngon, mà đối với A Thảo chưa từng ăn thịt nấu quá mặn, lại cảm thấy mùi vụ này thật sự quá ngon, trong một chốc không khỏi ăn từng miếng lớn.

Nhìn A Thảo ăn đến hài lòng, thú nhân ngồi bên cạnh bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì từ sau khi sinh tiểu thú nhân ấu tể, mỗi lần A Thảo đều không ăn nhiều thịt, điều này dẫn đến ít sữa hơn, thấy tiểu thú nhân ấu tể đói đến khóc oa oa, hắn vừa lo lắng cho thân thể A Thảo, lại lo lắng ấu tể tiểu thú nhân không thể sống tiếp.

Sau bữa ăn ngon, A Thảo chìa tay cướp bát muỗng trong tay A Lan, ngay sau đó tay lại duỗi tới cái bát Đường Quả đã ăn sạch, nhưng lần này bà không có mạnh mẽ cướp đi, mà cẩn thận từng li từng tí hỏi Đường Quả, "Cô tên là Đường Quả phải không, đưa ta cái bát này đi, cô yên tâm, sẽ giúp cô rửa sạch."

Đường Quả nhìn bộ dáng thận trọng lại kiên trì của A Thảo, liền thả lỏng tay đưa đôi đũa của mình qua, “Vậy cảm ơn.”

"Không cần cảm ơn." A Thảo cười nói, đưa tay cầm bát đũa đẩy sang cho nam nhân đang ngồi ăn thịt nướng bên cạnh bà, "Rửa thêm vài lần, phải rửa sạch, sau đó dựa trên những thứ này mỗi thứ làm một cái cho ta."

"Được, ta biết rồi." Nam nhân vội vàng nhét thịt nướng đang cầm trên tay vào miệng, nhận lấy bát đũa, đứng dậy đi về phía bờ sông.

Đường Quả chỉ nhìn mà không lên tiếng, nam nhân ở đây đối với nữ nhân thật sự tốt đến không xong, đã từng nhìn thấy không ít địa phương nam nhiều nữ ít, nhưng lại chưa từng thấy nam nhân thật lòng đối xử tốt với nữ nhân giống như vậy, trước đây cô nhìn thấy đều là nữ nhân bị áp bức một phía.

Mắt thấy có ba bốn nữ nhân đến tìm A Lan nói chuyện, Đường Quả đứng dậy nhường chỗ cho bọn họ.

Ngồi dưới chân sơn động của Hổ Nha, Đường Quả không nhìn thấy tầm mắt những nữ nhân đang nói chuyện với A Lan thỉnh thoảng nhìn qua, cũng không nghe thấy lời của bọn họ.

Bạch Mai bỏ trái cây cô nàng đang cầm vào lòng Đường Quả, dáng vẻ tươi cười xán lạn nói: "Đường Quả, mấy trái cây này cho cậu ăn."

Hổ Liệp đi tới, ánh mắt kinh thường liếc nhìn trái cây trong lòng Đường Quả, chậm rì rì đi đến bên cạnh Đường Quả, nằm xuống, ngáp một cái, cằm gối lên hai chân trước, nhắm mắt lại.

Đường Quả nhìn Bạch Mai đang mỉm cười gặm trái cây ở bên phải, lại nhìn Hổ Liệp hô hấp kéo dài rõ ràng đã ngủ ở bên phải, tâm trạng không tệ cầm trái cây gặm.