Chương 41: Giống Cái Của Cậu Ta

Đường Quả liếc nhìn Hổ Nha, gật đầu, nằm xuống nhắm mắt lại, cảm xúc thăng trầm vừa rồi cũng lắng xuống.

Nhìn thấy Đường Quả gật đầu đồng ý cho anh gánh củi về, Hổ Nha chợt mỉm cười, để anh có thể gánh đủ củi về hang trước khi mưa xuống.

Nhìn Đường Quả nhắm mắt lại, Hổ Nha lập tức lặng lẽ đi ra khỏi hang.

Đường Quả cảm thấy mệt mỏi đến mức không muốn cử động chỉ vì đau đớn vì bị mất máu, thực ra đầu óc cô còn rất nhạy bén, nếu không cô đã không thể tiếp tục gây rắc rối với Hổ Nha cho đến tận bây giờ.

Giải phóng tâm trí, cô lắng nghe tiếng bước chân của Hổ Nha ra ra vào vào và âm thanh của đồ vật được đặt xuống, dần dần trong đầu Đường Quả không khỏi hình dung anh đi đến đâu cũng đặt một thứ gì đó, tấm da động vật quấn quanh eo anh thật sự rất bắt mắt!

Nhanh chóng đập tan cái suy nghĩ đó, không để ý đến anh nữa, chỉ coi anh là một trong những người đàn ông trong tổ chức, trong đầu Đường Quả đọc thuộc lòng mấy lần, sau đó lại nằm xuống, cố gắng hết sức phớt lờ tiếng ồn ào mà Hổ Nha tạo ra.

Một lúc sau, Hổ Nha đi ra ngoài, hang động chìm vào im lặng, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi xuống đất.

Đường Quả mở mắt ra nhìn, bên ngoài hoàn toàn tối đen, ánh lửa từ trong động chiếu rọi khiến cô có thể nhìn thấy mưa không lớn mà lại rất dày đặc, cô không biết Hổ Nha nói mùa mưa sẽ như thế nào, có giống như mưa ở mùa hè không?

Sau khi mưa rơi, bên ngoài dần dần yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa rơi, Đường Quả lúc này cũng không hay mà ngủ thϊếp đi.

Trên vai vác một thùng gỗ lớn chứa đầy nước, một tay cầm hai cành liễu, Hổ Nha trong mưa trở về hang động, điều đầu tiên anh nhìn là phương hướng Đường Quả đang ở.

Dưới ánh lửa màu vàng, nhìn khuôn mặt đang ngủ thoải mái của Đường Quả, nghe tiếng thở đều đều của cô, Hổ Nha biết cô bây giờ đã ngủ say, râu không khỏi cuộn lên, cười lớn.

Thật tốt khi trong hang động anh cũng có một giống cái, sau này anh nhất định sẽ đối xử với Đường Quả như a phụ anh đối xử với a mẫu anh, để cô đối xử với anh và đàn ấu tể như a mẫu anh đã đối xử với bọn họ.

Nghĩ đến tương lai cùng Đường Quả sống chung, Hổ Nha bất giác nở nụ cười rạng rỡ, cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.

Tuy nhiên, dù vui mừng nhưng Hổ Nha vẫn hoàn toàn kiềm chế khí chất của mình, bước vào hang động một cách nhẹ nhàng và nhẹ nhàng.



Ngay lúc đầu, Hổ Nha nhẹ nhàng đặt thùng gỗ trên vai anh cách đống lửa không xa, sau đó cầm cây liễu gai trong tay đi về phía Đường Quả.

Càng ngày càng đến gần Đường Quả, Hổ Nha chậm rãi nín thở, cẩn thận đặt cành liễu gai lên đầu giường.

Anh từ Bạch Mai biết được sẽ dùng cành liễu để đánh răng, cành liễu này đặt ở đây, đợi khi cô tỉnh dậy nhìn thấy cành liễu này, cô sẽ rất vui mừng.

Ánh mắt dịu dàng nhìn Đường Quả một lúc, thấy lông mày cô khẽ động, Hổ Nha vội vàng quay đi, sau đó nhặt chiếc quần và đồ lót đã được giặt sạch đặt lên đầu giường rồi lặng lẽ bước đi.

Sau khi ngồi xổm bên đống lửa để phơi quần và đồ lót rồi mặc lại, Hổ Nha chuyển sang trạng thái động vật rồi nằm xuống nơi anh đã ngủ đêm qua.

Sau khi quay đầu nhìn Đường Quả, Hổ Nha liền quay người lại, nhắm mắt lại, lúc này anh không dám nhìn Đường Quả quá lâu, vừa rồi anh suýt đánh thức cô dậy, hình như Đường Quả đã khá cảnh giác.

Đường Quả vừa tỉnh dậy muốn đi tiểu tiện, vừa mở mắt đã nhìn thấy trần hang động được ngọn lửa lờ mờ chiếu sáng, cô còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã định đứng dậy, nhưng cô vừa dùng sức, phía dưới có một dòng nước dâng trào dữ dội, có một luồng nhiệt lớn, lúc đó cô đang cố định ở đó.

"Đường Quả?" Hổ Nha tỉnh lại, bởi vì Đường Quả đứng dậy gây ra tiếng động trên giường cỏ, anh nhìn Đường Quả mới đứng dậy nửa chừng đã dừng lại ở đó, không khỏi lo lắng hô lên.

Sau đó Hổ Nha đứng dậy, nhìn Đường Quả, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Tuy rằng anh hỏi vấn đề này, Hổ Nha cũng muốn đến bên cạnh Đường Quả, nhưng anh chưa bao giờ thực hiện bước đó bởi vì anh biết Đường Quả đang cảnh giác với mình, cũng không muốn Đường Quả lại thả sát khí với anh.

Sau khi luồng nhiệt đi qua, nghe thấy giọng nói của Hổ Nha, Đường Quả ngồi thẳng dậy, quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt như muốn nói: Vừa rồi không có chuyện gì cả.

Nhìn bộ dáng của Đường Quả, Hổ Nha tưởng cô vẫn chưa tỉnh hẳn nên không phát ra âm thanh nào nữa, đợi cô tự mình tỉnh lại.

Thấy Hổ Nha không hỏi nữa, Đường Quả quay người nhìn về phía cửa động, mưa bên ngoài không những không tạnh mà dường như còn nặng hạt hơn trước rất nhiều, cô lo lắng, sao cô có thể dễ dàng xuyên không đến nơi hoang dã như vậy mà còn trong thời tiết này?



“Hổ Nha, có thứ gì che mưa không?” Đường Quả nhìn Hổ Nha.

Thấy Đường Quả nhìn mình trong sáng, Hổ Nha lập tức yên tâm hỏi: "Có gì che mưa không? Lá to? Cô muốn làm gì? Nói cho ta biết, ta sẽ ra ngoài giúp cô làm, bên ngoài đang mưa, đừng ra ngoài.”

Lá lớn? Đường Quả không khỏi muốn trợn mắt khi nói với Hổ Nha, chẳng lẽ đã lâu như vậy trong đời bọn họ không làm ra thứ gì giống như ô sao? Vậy họ đã đi vệ sinh vào ngày mưa như thế nào?

“Tôi muốn vệ sinh một chút, có thứ gì che mưa cho tôi không? Tôi có thể mang theo bên mình.” Đường Quả cảm thấy mình tốt nhất nên bày tỏ suy nghĩ của mình một cách rõ ràng, nếu không cứ tiếp tục nói chuyện với anh, cô không biết liệu mình có thể chịu đựng được đến lúc đó hay không.

"Đi vệ sinh?" Hổ Nha ánh mắt mơ hồ, biểu thị anh không hiểu Đường Quả đang nói cái gì.

Khóe miệng Đường Quả giật giật vì cô chợt nhớ đến lời nói thẳng thắn của Bạch Mai, nhưng nhìn vẻ mặt bối rối của Hồ Nha, cô cảm thấy nếu không giải thích thì có thể sẽ kéo dài lâu hơn, cô cũng không muốn níu kéo nghĩa đi tiểu nữa

“Chỉ là đi tiểu tiện thôi.” Đường Quả nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ một.

"Ồ, cô nói đi vệ sinh là đi tiểu tiện à, ta hiểu rồi, muốn đi tiểu tiện cũng không cần tìm một chiếc lá to để che mưa, cứ đến đó là được." Hổ Nha đột nhiên nói rồi biến hình từ một người Quái vật nói với một người dùng một tay chỉ vào nơi Đường Quả đang tắm.

Đường Quả lần theo ngón tay của Hổ Nha, nhìn thấy ngoài bồn tắm gỗ còn có một chiếc xô gỗ cao đến đầu gối cô, ý của Hổ Nha đó là xô nướ© ŧıểυ ?

Đường Quả không thể tin được, quay lại nhìn ngón tay của Hổ Nha, sau đó nhìn theo ngón tay của mình, qua đi lại lại hai lần mới xác nhận rằng, đúng vậy, cái thùng mà Hổ Nha chỉ vào chính là!

Đường Quả nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng tối bên ngoài và mưa lớn rơi xuống, nghĩ đến tình trạng thể chất hiện tại của mình, cuối cùng cô cũng đành chịu thua, nhưng…

Sau khi nhìn Hổ Nha, Đường Quả đưa mắt nhìn quanh trong hang, suy nghĩ xem có nên đuổi Hổ Nha ra khỏi hang rồi cho anh vào sau khi cô đã đi vệ sinh xong hay không?

Nhưng Đường Quả nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy điều này không ổn, không phải cô quyết định coi Hổ Nha là một trong những người đàn ông trong tổ chức sao?

Không phải vì quan tâm đến anh nên mới để anh ra ngoài bây giờ sao?