Chương 50: Lo Lắng Và Suy Nghĩ Quá Nhiều

“Mài cốt đao.” Di chuyển tay, Đường Quả mới phát hiện ra sức lực hiện tại của cô chỉ bằng một phần một trăm sức lực của cô trước đây?!

Mệt thật đấy, một lúc sau Đường Quả cảm thấy hai cánh tay cô mỏi đến mức không thể cử động được, thực sự cô lại yếu đi rồi!! Lúc mới đến đây cô có yếu như vậy đâu? Chẳng lẽ là do cô mất quá nhiều máu?

“Có phải chỉ cần mài như vậy thôi không? Đường Quả, để ta làm cho, ta có thể giúp cô làm.” Nhìn động tác của Đường Quả, Hổ Liệp cảm thấy hắn hoàn toàn có đủ khả năng để làm, nếu đã như vậy, hắn sao có thể để giống cái làm chứ?

Đường Quả dừng việc đang làm, ngẩng đầu lên nhìn Hổ Liệp, để hắn làm? Thật hay giả vậy? Nhưng mà tay cô mỏi quá, nên nghỉ ngơi một chút trước đã.

Thấy Đường Quả dừng lại và buông cốt đầu ra, Hổ Liệp liền ngồi xổm xuống, sau đó duỗi hai móng vuốt trước kẹp và ép chặt cốt đầu lên cục đá, sau đó bắt đầu “vung vẩy” nhìn cũng ra dáng là đang mài lắm, cảm thấy cũng không tồi, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Quả hỏi: “Như thế này sao?”

Đường Quả gật đầu, ánh mắt sáng lên khi nhìn Hổ Liệp, con hổ đen xanh này nhân cách hoá, càng nhìn càng thấy thật đáng yêu, nếu trước đây có loài sinh vật vừa dễ thương vừa nhân hậu như vậy, cô nhất định sẽ không ghét việc rụng lông nữa, và cô sẽ giữ lại hắn ta bằng mọi giá.

Nhìn thấy Đường Quả mỉm cười gật đầu, Hổ Liệp biết hắn đã làm đúng rồi, hắn không khỏi nhếch mép cười, sau đó cúi đầu tiếp tục động tác mài cốt đao.

Sức lực của Hổ Liệp mạnh hơn Đường Quả rất nhiều nên rất nhanh có thể thấy rõ được một bên cốt đầu đã bị mài mòn đi.

“Lật cốt đầu lại, vẩy một ít nước lên đá và mài mặt còn lại.” Đường Quả nhìn xương đã bị mài đi một lớp, cô muốn lật lại và mài thêm một lớp nữa, sau khi đã mài xong hắn sẽ lật lại và mài lại, như vậy sẽ nhanh mài xong hơn, hơn nữa lưỡi đao sẽ sắc bén hơn một chút.

Hổ Liệp tuyệt đối nghe theo chỉ dẫn của Đường Quả, lại thêm sức bền siêu phàm của hắn, mặc dù mất một thời gian dài, nhưng cuối cùng, cốt đao mà Đường Quả mong muốn cũng đã được mài sắc bén hoàn hảo.

“Được rồi.” Đường Quả mỉm cười nhìn cốt đầu được mài giũa , tuy chỉ là cốt đao nhỏ chặt xương, nhưng hiện tại nó đã là một công cụ sắc bén trên thế giới này.

Hổ Liệp dùng móng vuốt của mình lật cốt đao lên đá, ánh mắt đầy thắc mắc nhìn Đường Quả và hỏi: “Đường Quả, cô muốn ta mài cái này để làm gì vậy?”

Đường Quả cầm lấy cốt đao, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lưỡi dao sắc nhọn, cũng không tệ, chắc chắn là có thể cắt được thịt rồi, đương nhiên nếu cần thiết, bất thình lình gϊếŧ người, làm chảy máu cũng có thể!

Thân thể Hổ Liệp đột nhiên run lên, hắn ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh, sao hắn lại cảm thấy có sát khí ở đây?



“Hổ Liệp, cậu đi tìm cho tôi một hòn đá bằng phẳng, sau đó mang cho tôi một miếng thịt qua đây.” Đường Quả chạm vào cốt đao của cô, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Hổ Liệp đi đến chỗ thịt được đặt sâu trong hang lấy miếng thịt cho cô.

Hổ Liệp không nghe thấy câu trả lời của Đường Quả nhưng lại nghe thấy lời nhờ vả của cô, Hổ Liệp cũng không phàn nàn gì, lập tức xoay người đi chuẩn bị.

Trong khi đó, Đường Quả tưởng rằng Hổ Liệp vẫn đang tìm đá trong hang động, nên cũng không để ý tay phải đang cầm cốt đao, tay trái rút ra một mảnh cỏ dưới gầm giường, sau đó dùng cốt đao của mình cắt cỏ khô.

Thấy cỏ khô bị cốt đao cắt đứt, Đường Quả hài lòng gật đầu. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hổ Liệp xem hắn tìm đá thế nào rồi, nhưng lại phát hiện ra hắn không ở trong hang, chẳng lẽ hắn ra ngoài rồi?!

Bên ngoài trời vẫn đang mưa to, Đường Quả sửng sốt, lập tức muốn đứng dậy.

Nhưng cô vừa cử động, một luồng nhiệt lớn lập tức từ bên dưới tràn ra, khiến cô bất động trong giây lát, sau đó cô phản ứng rất nhanh và ngồi xuống, nếu không hơi nóng sẽ truyền xuống đùi và chân!!

Hơn nữa với tình hình thể chất hiện tại của cô nếu ra ngoài dầm mưa, cô chắc chắn sẽ đổ bệnh trước Hổ Liệp, điều này sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô, lần này Đường Quả hoàn toàn không muốn ra ngoài.

Nhưng cô vẫn rất lo lắng nếu như Hổ Liệp dầm mưa bị bệnh thì phải làm sao? Dù sao Đường Quả cũng là người hiểu rõ bản thân, chữa bệnh cho người thì cô biết, nhưng cô lại không có kinh nghiệm chữa bệnh cho thú nhân!

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo Đường Quả lại nghĩ tới Hổ Nha, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi, có lẽ mùa mưa như này họ cũng trải qua không ít lần rồi, như vậy họ mới dám ra ngoài săn thú chứ, chắc chắn là không sợ dầm mưa.

Mà Hổ Liệp đã dám ra ngoài như vậy, chắc chắn cũng không sợ dầm mưa.

Đường Quả chỉ có thể hy vọng như vậy, nếu Hổ Liệp xảy ra bất cứ chuyện gì, cô chắc chắn sẽ bị Hổ Nha bọn họ trách cứ.

Hậu quả thậm chí còn tệ hơn thế, dù sao Hổ Liệp cũng vì cô mà mới phải ra ngoài dầm mưa, với cả Hổ Liệp vẫn còn là một ấu tể.

Dù ở đây chưa lâu, nhưng Đường Quả có thể nhận ra được rằng ấu tể của thú nhân và giống cái đều rất được bảo vệ.

Mặc dù giống cái thường được thú nhân bảo vệ và yêu thương hơn hẳn, nhưng đối với ẩu tế thú nhân, họ cũng nhận được sự quan tâm không kém.

Nếu như Hổ Liệp thực sự xảy ra chuyện gì, so với ấu tể bộ lạc thú nhân, cô chỉ là một giống cái từ bên ngoài tới chắc chắn sẽ không quan trọng bằng rồi.



Nghĩ tới đây, Đường Quả có chút bực bội cau mày, thực ra vẫn còn một nguyên nhân khác, từ lúc cô tới đây, Hổ Nha bọn họ đều đối xử với cô rất tốt.

Hơn nữa cô cảm thấy Hổ Nha và gia đình anh cũng khá tốt, ít nhất cô cũng không hề phản đối cuộc sống yên bình, lành mạnh này, nên cô không muốn bất cứ điều gì xảy ra với Hổ Liệp có thể làm xáo trộn sự bình yên ấy.

Hiện tại, điều quan trọng nhất là tình trạng thể chất của cô, cô không muốn gây ác cảm với Hổ Nha hay thậm chí là bộ lạc Cự Hổ này, bởi vì cô biết rằng bây giờ cô không thể sống nếu một mình được.

Tồn tại? Chậc, Đường Quả chợt nhận ra cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Chắc chắn cô đang trong thời kỳ kinh nguyệt nên mới dễ suy nghĩ nhiều như vậy, cũng có thể là cô thực sự không thể hoà hợp với thế giới này.

Trước đây, cô chưa bao giờ trải qua những cảm xúc thất thường như thế này: cáu gắt, nóng nảy, nghĩ nhiều, suy nghĩ lung tung, v.v, vậy mà lần này cô đều trải qua rồi.

Với lưu lượng máu hiện tại của cô, cô cũng không biết sau lần kinh nguyệt này cô có còn mạng để sống không nữa.

Hmm. Vì Hổ Nha bọn họ đối xử với cô không tồi, nên cô có thể dạy cho họ những loại thuốc phổ biến cần dùng tới.

Thuốc… Nếu như châm cứu không thể cầm máu, có lẽ cô nên thử sử dụng thuốc để điều trị.

Đôi mắt Đường Quả sáng lên, nhưng sau đó lại tối sầm lại , vì cô nhớ ra Hổ Nha bọn họ không biết tên của loại thuốc đó, vậy làm sao họ có thể tìm được?

Suy nghĩ một hồi, Đường Quả hai mắt lại sáng lên, Hổ Nha bọn họ không biết tên và hình dáng của loại thuốc đó, nhưng cô có thể vẽ ra để bọn họ đi tìm.

Tuy rằng vẽ hình ảnh thuốc ra không thể hoàn toàn giống hệt như thật, cùng với việc cô cũng không có chuyên môn về hội hoạ, nhưng có hình dáng tổng thể, khả năng tìm thấy nó được nhất định sẽ cao hơn một chút.

Đường Quả càng nghĩ càng vui, cô không khỏi hối hận vì trước đây cô chưa hề nghĩ đến việc này, thật là ngu ngốc, vẫn còn thuốc trị vết thương và thuốc hạ sốt, cô cũng nhân tiện vẽ giúp họ một chút.

Trong khi Đường Quả đang hạnh phúc với những suy nghĩ của mình, còn phía bên ngoài Bạch Hà cũng đã trở về bộ lạc rồi.