Chương 22: Tâm ngoan thủ lạt

Uông Tiếu Tiếu thẳng lưng, duy trì sự cung kính, nói không biết mỏi miệng: "Chân Hạng Đại tướng quân anh dũng tài trí, từng bước phò tá tiên đế lên ngai vàng..." Đoạn tiếp theo, nàng vẫn phân vân không biết có nên nói tuột ra không. Nói trúng ý Yêu Hậu thì không sao, nói sai sẽ bị xem là phạm thượng... !

Nhưng mà... nếu đúng thực như sử sách đã nói, Chân Hậu tuy không được lòng lê dân bá tánh, không được lòng trung thần trong triều, nhưng đối với thuộc cấp thân cận, sử sách ghi rõ bất kỳ ai bên cạnh nàng đều thề chết tận trung nên rất được nàng trọng dụng!

Chân Nguyệt Thiền lưu danh sách sử là loại nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối đãi với nô bộc trung thành đều không tệ! Thậm chí còn có sách viết riêng về mảnh đời của nàng, một mực cho rằng Chân gia chính là do bị đàn áp, Chân Hậu chính là hắc hoá theo thời gian, hoặc nàng chưa bao giờ hắc hoá, mà là tự mở ra một con đường sống cho bản thân mình!

Xui xẻo sinh ra ở thời đại này, thực chuẩn cho câu "sống không vì mình, trời tru đất diệt" a!

Chiếu theo thực tế, hậu nhân vẫn còn rất nhiều điều thắc mắc về Chân Nguyệt Thiền- Yêu Hậu thời Nam An Quốc. Có rất nhiều bộ phim về vị Hoàng hậu này được công chiếu, một số dùng thân phận của nàng để thủ vai phản diện, hiển nhiên Vệ Tĩnh Nhan vai chính! Một số còn lại gây rúng động dư luận bởi tính chất kịch bản bẻ cong lịch sử, cho rằng kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, vì Vệ Tĩnh Nhan- Lý đế là "kẻ thắng" trong thời cuộc, nên bọn hắn muốn viết nên lịch sử huy hoàng thế nào mà chẳng được?

Cho nên, dư luận đã chia thành hai chiều hướng tách biệt, một nửa đứng về phe Hoàng đế cùng Nguyên Lão Đại Thái Giám, một nửa lại đứng về phe Chân Hoàng hậu. Lập luận họ đưa ra nhiều vô số kể, Uông Tiếu Tiếu đọc đến hoa cả mắt, nhưng nàng quả thực không phân định được, bởi ai nấy đều nói đến hợp lý vô cùng!

Ai da... càng nghĩ càng không biết ứng đối thế nào! Chết thì chết, dù sao đã xuyên không đến đây rồi thì ngày tháng trôi qua đều khó tránh tẻ nhạt, sống vô vị thế này có gì để nàng luyến tiếc kia chứ?!

Uông Tiếu Tiếu chắc nịch, lập tức ném rành mạch từng lời từng chữ của vế sau: "Nô tài biết nói ra điều này sẽ khó tránh tội chết, nhưng nô tài quả thực không cam lòng!"

Uông Tiếu Tiếu ngước mắt lên, khí phái hiên ngang, xốc lại tinh thần chuẩn bị phun ra một tràng đạo lý!