Chương 30: Drama lịch sử

Tin đồn lan truyền rất nhanh, cổ quái đến mức khiến ai nấy trong cung nghe xong đều rùng mình kinh hãi! Ai da... Uông Tiếu Tiếu không ngờ bản thân vừa xuyên qua đã được chứng kiến drama lịch sử lạ lùng như vậy!

Bất quá, căn cứ theo sử sách, cho đến đoạn Chân Nguyệt Thiền bị giam vào lãnh cung thì tin đồn nhảm nhí này cũng liền bị bác bỏ! Vì sao a? Vì lúc đó cả hoàng cung lại phải chấn động, hoá ra Di Thân vương Lý Kiến Tân, vị Hoàng tử thứ 3 của tiên đế Lý Viễn Uy, cũng tức là hiền đệ của Lý Kiến Tông, như thế lại có gian díu tư tình cùng Chân Nguyệt Thiền!

Vậy nên, mọi đồn đoán trước đó đều bị đảo lộn, ai nấy đều lật ngược tình tiết, cho rằng Chân Hậu trước đó là cố ý làm những chuyện mập mờ hòng muốn đánh lạc hướng người trên kẻ dưới ở hoàng cung, quả thực họ đã chưa một lần chú ý đến Di Thân vương, cho đến hàng nghìn năm sau cũng chẳng ai biết rốt cuộc đôi cẩu tặc nam nữ này đã gian díu với nhau như thế nào và bắt đầu từ đâu luôn ấy chứ!

Ai da... Uông Tiếu Tiếu nàng hít drama lịch sử đến phát ngộp rồi đây! Xem ra thời điểm này, hầu hết những người có mặt ở hoàng cung đều bị Yêu Hậu dắt mũi!

Nhưng không thể không nói, cái tên Tiểu An Tử này cũng đúng thực... lắm mồm! Hắn không phải là tâm phúc của Yêu Hậu sao? Lý nào cái gì xấu xa về nàng hắn cũng không chút chần chừ mang ra mà nói... ??? Nàng lẩm nhẩm trong bụng, tự nhiên cũng đưa mắt liếc xéo tên thái giám bên cạnh.

"Nhìn cái gì a?" Tiểu An Tử gõ nhẹ lên đầu Uông Tiếu Tiếu: "Đừng nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ xấu ta! Một khi đã đến Phượng Loan Cung, ta cùng ngươi chính là cùng chung một chủ tử, cùng chung một trọng trách! Ngươi có biết Hoàng hậu đáng tôn kính nhất là ở điểm nào không? Người không sợ tiếng xấu, cũng chưa từng để tâm đến nó! Cho nên mới nói, diễm phúc ba đời nhà ngươi mới được đến đây hầu hạ người! Những chuyện này ta nói cho ngươi biết chính là để ngươi sáng tỏ, sau này đừng thắc mắc lung tung ở trước mặt người, cẩn thận mồm miệng của ngươi một chút!"

Tiểu An Tử đánh giá Uông Tiếu Tiếu là một tên tiểu thái giám thông minh lanh lợi, hắn đứng trước mặt Hoàng hậu tuy không biết câu nào là thật câu nào là giả, nhưng cái thần thái đĩnh đạc kia, cái miệng thao thao bất tuyệt kia có thể khiến Hoàng hậu vui chính là chuyện tốt!

Ấy mà, nói nhiều sẽ mất hay, thông minh quá liền không có lợi! Tiểu An Tử tự nhủ phải nên hảo hảo dạy bảo cái tên tiểu thái giám này, bằng không khó tránh về sau nói năng luyên thuyên làm phật lòng Hoàng hậu, để hắn bị vạ lây cũng không phải là chuyện không thể!