Chương 14: Ác nhân cáo trạng trước

Chương 14: Ác nhân cáo trạng trước

“ Lục thẩm nương! Ngươi nói bậy! ta không có! Ta không có! Tỷ ta không có ăn trộm gà của nhà ngươi!” Trần Trúc Uyên khuôn mặt đô đô ngốc manh gầm lên giận giữ.

“ Hừ! Tiểu nha đầu! lời hay ý đẹp mà ngươi không học! lại học cái thói hư tật xấu của tỷ tỷ ngươi! Đã ăn trộm mà còn dám ngụy biện à!” Lục thẩm nương ngay lập tức chụp mũ quát mắng.

“Đúng đấy! Trần gia các ngươi quả nhiên là không bao giờ hết chuyện à! Ta biết nhà các ngươi rất là khó khăn. Nhưng hương thân ở đây cũng không tốt hơn là gì! Gà là tài sản quý giá vô cùng, đặc biệt là gà mái đẻ! Một con gà mái trị gái đến 500 một con. Vậy mà các ngươi chỉ vì một miếng ăn mà nỡ lòng nào trộm gà gϊếŧ thịt cơ chứ! Đúng là sói mặt trắng, bạch nhãn lang tán tận lương tâm mà!” một người phụ nhân khác lên tiếng giọng nói than oán, trách móc vô cùng.

“ Đúng rồi đấy! đúng là Trần gia đã dưỡng ra một bầy sói mắt trắng! Trần Kiến Phúc quả nhiên là gia môn bất hạnh mà!”

“ Đúng là gia môn bất hạnh! hay là chỉnh vì bọn sói mắt trắng này cho nên phu thê Trần Kiến Phúc mới chết sớm như vậy!”

“ Đúng! Đúng! Chắc là do bọn nghịch tử, nghịch nữ này khắc chết! đúng!”

“ Thôn trường! mau đuổi bọn nghiệt súc này ra khỏi thôn chúng ta đi!”

“ Đúng! Đuổi bọn súc sinh, cầm thú này ra khỏi thôn!” Dưới những lời quá khích của Lục thẩm nương, hơn nữa trong cái thế đạo này, một con gà mái còn có giá trị hơn cả trăm cân ngô. Việc gϊếŧ một con gà mái đang đẻ trứng chính là tiệt đường sống của gia đình Lục thẩm nương.

Dưới sự kích động của tất cả thôn dân, cho dù Lưu lý chính có âm thầm giúp gia đình nàng đi chăng nữa, thì lúc này cũng không cho nàng sắc mặt tốt.

Còn về phần Trần Thanh Chi cùng Trần Trúc Uyển hai đứa trẻ thấp cổ bé họng không thể nói được điều gì. Mà cho dù chúng có nói cũng chẳng có ai nghe lấy. bọn chúng chỉ có thể mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn lấy Lục thẩm nương cùng đám thôn dân ăn hôi kia.

Đối diện với tràng diện này Trần Trúc Nghi vẫn tỏ ra thái độ bình thản vô cùng, nàng mắt lạnh nhìn lấy bộ dạng đắc ý của Lục thẩm nương.

“ Lục thẩm nương! Theo như ta nhớ được là thẩm nương có 3 con gà mái đi! Một con màu vàng cùng một con chấm bông! Mấy hôm trước ta nghe nó! Con gà mái bông bị chồn bắt! như vậy nhà thẩm nương chỉ còn lại một con gà mái đi!” Nàng bình thản nhìn chằm chằm Lục thẩm nương.

“ Lý chính! thôn trưởng! hai người nhìn kìa! Con tiện dã nha đầu này! nó đã từ sớm để mắt tới chuồng gà nhà ta! Bớ làng nước ơi! bớ làng nước ơi! ra đây mà xem! nhà Trần Kiến Phúc sinh ra một đầu bạch nhãn lang kia.

Trần Trúc Nghi nàng chuẩn bị lên tiếng vạch chiêu trò bẩn thỉu của Lục thẩm nương thì này lúc này đám Trần gia người sau khi nghe động tĩnh cũng vội chạy đến.

Người đi đầu là Trần lão thái bà, bên cạnh còn có một nàng dâu xinh đẹp tuổi chừng 16 – 17 đó hẳn là Vương Thị thê tử của Trần Kế Tổ là con trai trưởng của Trần Kiến Nghiệp.

Lại nói về Trần Kế Tổ, năm nay hắn cũng chỉ vừa mới 18 thôi, hơn Trần Trúc Nghi 2 tuổi. Mới vừa năm ngoái Trần Kế Tổ đã đỗ đồng sinh. Có thể nói một nhà Trần lão đại một nhà ra hai cái đồng sinh khiến cho danh tiếng Trần gia vang xa vạn dặm.

Trần Kế Tổ vừa đỗ đồng sinh, lại vừa chưa có hôn phối, nên thời gian đó bà mai dường như muốn đạp nát của nhà Trần gia để làm mai đề thân.

Cuối cùng sau rất nhiều lần tuyển chọn, xem mắt nàng dâu, cuối cùng Trần lão thái bà đã chọn Vương thị làm cháu dâu của mình.

Vương Thị xuất thân là đại khuê nữ của Vương Đồng, mà Vương đồng lại làm nha sai cho huyện lệnh. Tuy nha sai không phải là danh chức gì cho lớn, cùng lắm chỉ là chân chạy cho các bị đại nhân phía bên trên. Nhưng ít ra Vương Đồng vẫn là một người có thân quan, hơn nữa còn là một võ giả nhập phẩm.

Trần Trúc Nghi cũng chỉ biết đại khái mà thôi, dù sao đi chăng nữa thì chủ nhân của cổ thân thể này cũng chỉ là một đại hoàng hoa khuê nữ thôi, từ nhỏ đã được chỉ dạy rằng nữ nhân không thể làm việc đại sự chỉ cần quản tốt việc nhà sinh con đẻ cái quán xuyến việc nhà cho gia đình chồng đó là được rồi. còn về phần luyện võ, đọc sách gì nữ nhân cũng không cần phải quan tâm đến.