Chương 20: Đền bồi

Chương 20: Đền bồi

“ Đại tỷ! Chúng ta cứ như thế bỏ qua cho bọn họ hay sao?” Trần Thanh Chi có chút không cam lòng hỏi.

“ Nhị đệ! Tỷ biết đệ có chút không cam lòng! Nhưng làm người cũng không nên quá tuyệt tình, dù sao đi chăng nữa Đại Lang thúc thúc từ trước đến nay vẫn thường xuyên giúp đỡ nhà chúng ta! nếu lần này chúng ta làm quá tuyệt tình! Nhỡ đâu sau này có việc đến lúc đó cũng không ai đến giúp đỡ!” Trần Trúc Nghi nhìn Trần Thanh Chi nhỏ giọng khuyên giải.

“Nhưng! Nhưng! Lục thẩm nương khi nãy thật là quá đáng! Nếu như tỷ hôm nay không giải thích rõ ràng! Rất có khả năng giờ phút này tỷ đệ chúng ta đã bị đuổi ra khỏi thôn!” Trần Thanh Chi có chút không cam lòng tiếp tục nói.

“ Thanh Chi! Khi này người muốn đuổi chúng ta ra khỏi thôn không phải Lục thẩm nương, mà chính là những kẻ ăn dưa lắm chuyện ngoài kia! Lục thẩm nương tuy lần này làm có chút quá đáng! Nhưng cũng là một người đáng thương!”

“ Thôi được rồi! không nói vấn đề này thêm nữa!” Nàng có chút thở ra rồi lại một lần nữa đi vào bếp.

Cả ba tỷ đệ lúc này cũng chẳng còn tâm tình để tiếp tục ăn, hơn nữa nước canh lúc này cũng đã có chút nguội lạnh, dù có ăn cũng không còn ngon nữa. cho nên nàng vào bếp nhóm lửa, một lần nữa hâm nóng thức ăn lên.

“ Đại nha đầu! đại nha đầu! có ở đó không! Là Đại Lang thúc đây!” Nàng chỉ vừa mới nhóm lửa xong thì Lưu Đại Lang phía bên ngoại lại hô lớn.

“ Tỷ! để đệ ra ngoài mở cửa!” Trần Thanh Chi lúc này vẫn còn tức giận, hắn còn cho rằng Lưu Đại Lang lại tiếp tục đi sang phiền phức.

“ Thanh Chi! Đệ đứng lại đó cho tỷ!” Nàng tức giận quát lớn.

Trần Thanh Chi nghe tỷ tỷ mình tức giận như thế ngay lập tức dừng lại, hắn nhỏ giọng

“ Tỷ!..”

Nàng trợn mắt trừng tiểu đệ đệ của mình một cái rồi đi ra ngoài mở cửa cho Lưu Đại Lang.

Lúc này bên ngoài hầu như tất cả đám hương thân ngoài kia đã rời đi, thế nhưng một số vẫn cố gắn trụ lại xem giữa hai nhà Lưu Trần còn xảy ra thêm chuyện gì nữa không.

Quả nhiên lần này cũng không tốn công bọn họ chờ đợi quá lâu, chừng một khắc đồng hồ sau Lưu Đại Lang đã trở lại, không những hắn trở lại mà trên tay còn một túi bột ngô, con gà mái và một giỏ trứng.

“ Đại nha đầu! cài này coi như là nhà Đại Lang thúc mang sang tạ lỗi với cháu! Kỳ thực Lục thẩm nhà thúc tính tình vẫn rất tốt! nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến mới như thế!” Lưu Đại Lang nhỏ giọng nói.

“ Đại Lang thúc! Ta biết! Chuyện của Lục thẩm nương! Coi như xong đi! Ta cũng không muốn nhắc thêm nữa! còn những thứ này thúc mang về đi! Nhà thúc cũng không tốt hơn nhà chúng ta là bao đâu! Thúc cứ giữ lấy mà dùng! Qua mùa đông rồi hãy tính!” Trần Trúc Nghi nhìn Lục Đại Lang nói.

“ Đại nha đầu! ta biết ngươi là một người tốt! nhưng những thứ này! Ngươi hôm nay nhất định phải nhận lấy! dù sao đi chăng nữa ngày mai ta cùng cũng sẽ cùng thẩm nương nhà ta lên trấn!” Lục Đại Lang có chút tiếc nuối.

“ Đại Lang thúc! Đây là chuyện nhỏ mà! Hà cớ gì thúc phải bỏ thôn mà đi!” Nàng có chút kinh ngạc.

“ Không phải! Ngày hôm nay ta lên trấn là tìm quan hệ xin việc!” Lúc này Lưu Đại Lang cũng có chút kích động nói ra.

Thì ra nhị biểu đệ của vợ hắn là Lục Hán Thăng vì từ nhỏ có đọc qua ít sách, biết được không ít chữ, cho nên được làm chưởng quầy tiệm gạo trên trấn. Nay phụ cận tiệm gạo lại chuẩn bị mở một cái tửu lâu khá lớn, cần một lượng lớn nhân thủ, cho nên Lục Hán Thăng đã liên lạc với biểu tỷ của mình, giới thiệu cho một cái công việc.

Mà Lưu Đại Lang ngày xưa đã từng làm trong hỏa táo phòng trong quân, nên đao công cũng tính là khá tốt! cho nên được nhận vào trong tửu lâu làm phụ bếp. ngoài ra hắn còn thay thê tử của hắn nhận thêm công việc rửa chén.

Có thể nói lần này khi trở về Lưu Đại Lang cao hứng vô cùng, dự định ngay ngày mai hắn cùng thê tử của hắn sẽ lên trấn làm công cho đến hết mùa đông rồi trở lại. nhưng thật không ngờ ở nhà vợ hắn gây ra chuyện lớn như thế này. Bây giờ không muốn đi thì cũng phải đi.

“ Đại nha đầu! ta thấy Nhị Cẩu oa hắn tuổi cũng không còn nhỏ! ngươi để hắn đọc sách cũng coi như thôi đi! Hay là ngươi để hắn theo ta lên trấn cùng làm công! Giàu sang vinh hoa phú quý thì không được, chứ đủ ăn, đủ no là có thừa!” Lưu Đại Lang nói xong mắt lại hướng về phía Trần Thanh Chi.