Chương 5

Bốn ngày sau, một chiếc cơ giáp đen cũ kĩ đầy vết hoen gỉ xước xát đứng sừng sững sau núi rác to, tay phải cầm một chiếc đầu máy xúc, tay trái lại gắn một cái biển quảng cáo bằng kim loại tựa như cái khiên chắn khổng lồ. Thân thể nho nhỏ đứng dưới chân cơ giáp, khuôn mặt lem luốc lộ ra sự vui sướиɠ. Aizzz, bản tọa cũng thật quá tài giỏi khi sửa được thứ đồ công nghệ cao này. Cô cảm thán trong lòng...

Tử mím mối, nghĩ tới sự việc ngày mai. Cô đã sử dụng cơ giáp để di chuyển khá nhiều vật chắn xung quanh lều, mong là ít nhất nó có chút tác dụng bảo vệ. Nếu may mắn con tinh thú đó bỏ đi hoặc không để ý thì càng tốt. Việc sử dụng cơ giáp với thân thể 7 tuổi này thật sự quá sức, cũng không chắc chắn có thể trụ nổi tới lúc đội tuần tra tới. Còn nếu trong trường hợp tệ nhất....Cô nhìn xuống bàn tay nhỏ bẩn thỉu, giữa lòng bàn tay, đột ngột xuất hiện một vết rách đen đặc, một giọt chất lỏng kì lạ màu đen chui ra từ vết thương...Trong mắt cô lóe lên hung quang.....Cũng đã lâu rồi chưa có sinh vật sống nào được cô cho "ăn" đâu.

Sáng sớm, Tử mò mẫm nhẹ nhàng ra khỏi giường, cơ thể nho nhỏ lén lút ôm theo cái bao tải chuyên dùng để đựng đồ của ông cụ giấu đi.

Lúc tỉnh lại, ông cụ tìm mãi trong lều không thấy cái bao tải, quay sang hỏi đứa nhóc đang ngồi gặm bánh mì đen trên bàn.

- Có thấy cái bao tải của ông không?

Tử vẻ mặt bình thản, khẽ lắc đầu, miệng nhỏ vẫn nhai vỏ bánh mì đắng ngắt. Sau một lúc, cô nói bằng giọng nhẹ nhàng:

- Nếu không thì nay ông nghỉ ở lều đi, mai đi kiếm bao tải khác đựng. Dù sao tạm thời chúng ta cũng tìm được khá nhiều đồ ăn.

Ông cụ nghĩ nghĩ, rồi gật đầu, trong lòng cảm thấy kì lạ vì thái độ của con nhóc ngỗ nghịch. Bình thường thì nó sẽ móc mỉa trí nhớ của ông có vấn đề hoặc gì đó, chứ không nhẹ nhàng như thế này. Ông ngồi xuống ghế bên cạnh, cũng cầm một cái bánh mì đen lên ăn.

Tử nghiêng đầu nhìn ông, vẻ mặt có chút tò mò: Con hỏi vài chuyện được không?

Ông cụ nhai cái bánh vừa đắng vừa cứng, gật đầu: Hỏi đi

Cô chống cằm, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên ánh tím nhàn nhạt: Ông tên gì ? Bao nhiêu tuổi ? Giới tính ? Tại sao lại ở đây? Có quan hệ huyết thống với con không? Tại sao không đặt tên cho con? Con có ba mẹ không?

Ông cụ ho khan, vỗ vỗ ngực để trôi cơn nghẹn trong cổ họng. Có thể đừng hỏi một tràng như vậy không? Hơn nữa, hỏi giới tính? Bộ nhìn ông rất khó phân biệt nam nữ?

Ông trừng mắt nhìn cô: Mộc Uẩn Thanh, 87 tuổi, giới tính nam. Ta không có quan hệ huyết thống với con. Nhặt được con ở bãi rác này vào 7 năm trước. Lí do không đặt tên cho con vì ta thấy không quá quan trọng, ta cũng định sống dài lâu ở đây, con có tên hay không thì cũng vậy.

- Tại sao ông ở đây?

Ông xoa xoa bàn tay, phủi vụn bánh mì, nói tiếp: Trước đây là tội phạm, lại đắc tội kẻ quyền cao chức trọng, lẩn trốn đến đây.

Trong mắt cô, ánh sáng tím nhạt biến mất. Ông cụ không có ác ý với cô hay bất kì ai, có lẽ do thời gian, hoàn cảnh sống, "khí" trên người ông không tạp chất mà thuần trắng. Rõ ràng, đây là người tốt. Nhưng tại sao trước đó lại là tội phạm?

Ông cụ nhìn nhìn cô, vẻ mặt có chút vi diệu: Sao đột nhiên con lại muốn hỏi những điều này ? Với cả....ta rất khó phân biệt nam nữ sao ?

Tử lắc đầu, đặt lên bàn một tập giấy.

Mộc Uẩn Thanh nhìn xuống....Tuyển tập hồ sơ phỏng vấn xin việc. Khóe mắt ông giựt giựt nhìn cô....Tuy ông có dạy cô chữ, nhưng hình như mấy thứ khác đều là cô mò mẫm tự học thì phải.

- Con tìm thấy cái này ở đâu?

Tử ngẩng đầu: Trong đống rác hôm nọ, còn có nhiều quyển sách ghi những thứ rất thú vị.

Nói xong, cô lấy ra một chồng sách xanh đỏ.

Ông cụ nhìn nhìn....ừm....danh sách tội phạm xuyên quốc gia bị xóa bỏ, danh sách dược phẩm y học lỗi thành phần, danh sách các cửa hàng ảo lừa đảo, tạp chí gia đình bí mật: Quý tộc vùng B gϊếŧ vợ vì nɠɵạı ŧìиɧ rồi tự sát là đạo đức suy đồi hay chuyện tình ngang trái, hải tặc vũ trụ gϊếŧ giàu chia nghèo :là nhân tính vặn vẹo hay anh hùng cứu thế?

Mộc Uẩn Thanh:....Có tài liệu nào bình thường chút không?

Tử:.....Tiểu thuyết não tàn 18+ có tính không?

Sau đó, cả một buổi sáng, Tử trầm mặc ngồi nghe giảng gần 4 tiếng đồng hồ.

Tới giữa trưa, khi cô và ông cụ đang ăn, một rung chấn nhẹ từ mặt đất truyền tới. Ông cụ biến sắc, chạy ra lều, dùng cái kính viễn vọng còn một bên. Nhìn thấy bóng dáng màu đen, 3 cái đầu lúc lắc đang di chuyển với tốc độ chóng mặt trườn về phía này.