Chương 11: Thổ lộ

Phong Kỳ các nàng từ khi rơi xuống nơi đây, tay vẫn không ngừng ôm chặt lấy nhau.

Duệ Tú cảm thấy Phong Kỳ ho khan liền từ trên người nàng bò xuống ngồi dậy đưa tay hướng lưng nàng vuốt nhẹ hảo giúp nàng thuận khí, vô tình nhìn được trên đất cách các nàng không xa có những vết máu đỏ mới. Lo lắng nhìn lại một lần nữa Phong Kỳ người này, quả nhiên không ngoài dự đoán... Nương theo ánh sáng len lỏi xuyên đến hang động, nàng nhìn thấy gương mặt trắng nỏn của người kia xuất hiện vết máu bên khoé môi. Đôi tay không tự chủ được có chút rung, khẽ chạm lên môi nàng, không nghĩ đến lại bị nàng ngăn cản.

Duệ Tú như muốn khóc nhìn vào mắt Phong Kỳ giọng nghẹn ngào trách móc.

" Ngươi là bị thương khi rơi xuống có phải..hic..hay không..hic..hic... "

" Tại sao...hic...sao...ngươi...đáng ghét...huhu.."

Nàng cảm thấy mình thật vô dụng lúc nào cũng luyên lụy đến người thân của nàng, kể cả người mà nàng thương yêu cũng vì nàng mà hết lần này đến lần khác đều hội thương tổn. Hiện thương thế kia của Phong Kỳ hết thấy mười phần đều do nàng mà ra.

Phong Kỳ do không muốn Duệ Tú có bắt kì thương tổn gì nên đã lấy thân thể mình làm đệm che chắn cho nàng. Dù thương thế hiện tại không nặng lắm so với lúc còn ở Dị giới, này nàng chỉ mất nữa canh giờ hẳn vết thương sẽ tự khác hồi phục hoàn toàn. Nhưng là nhìn thấy nữ nhân của mình lại lần nữa khóc vì chính mình thì chẳng thể làm gì khác hơn là kéo nàng tiếng trong lòng mình mà an ủi.

" Bảo bối của ta đừng khóc a~.. "

" Ta hảo không cảm thấy khó chịu a~.."

" Nàng còn như vậy khóc...sẽ không còn xinh đẹp nữa a~"

Duệ Tú được Phong Kỳ ôm vào lòng càng khóc càng lợi hại hơn ban nãy, vừa nghe Phong Kỳ nói chính mình khóc sẽ không còn đẹp nữa không hiểu sao dần dần tiếng khóc nhỏ đi dần cố cho mình không được khóc nữa, nàng khẽ mím môi hỏi Phong KỲ nhưng với giọng cực kỳ nhỏ.

" Nếu ta....ta là xấu xí đích nữ nhân thì....thì...liệu ngươi có yêu..yêu ta không... "

Nói rồi nàng đỏ mặt nhìn Phong Kỳ còn đang thất thần nhìn nàng, vì xấu hổ nên nàng quay mặt sang bên, không cùng cặp mắt xanh kia ám muội nhìn, trong đầu lại nghĩ " quả nhiên nàng là không biết xấu hổ a~, cư nhiên lại có thể nhìn mình bằng như vậy ánh mắt đúng là a~xấu hổ chết mất thoi~.... ".



Phong Kỳ không nghĩ nàng như thế nào hỏi mình, không phản ứng kịp câu hỏi của nàng mà thất thần hồi lâu, sau khi tâm tình giữ được ổn định, nàng bắt đầu đến gần tai Duệ Tú mà thỏi nhẹ khí.

" Dù nàng có là ai...hay có như thế nào không xinh đẹp nữ nhân..thì nàng mãi là người trong lòng của ta, là người đối ta quan trọng, mãi sẽ không thay đổi.. "

Nàng nâng nhẹ chiếc cầm nhỏ nhắn của Duệ tú nhìn vào đôi mắt rồi đến sống mũi, nàng chạm vào đôi gò má mịn màng của nàng hiện nó không còn xưng như vừa rồi nữa, ngón tay từ từ chuyển ₫ộng xuống đôi môi đỏ căng mọng, nghĩ "thật muốn một phát cắn vào chúng a~". Nghĩ đến liền làm, nàng cuối người hôn xuống môi của Duệ Tú," cảm giác thật mềm a~". Nàng dùng đầu lưỡi mình nhẹ lướt qua môi nàng, cảm giác người dưới thân loáng thoáng có điểm rung nhẹ liền tiếp tục cho đầu lưởi đùa giỡn xung quanh khiến chúng một mãnh ướŧ áŧ. Nàng liếʍ một hơi cảm thấy buồn chán, liền môi hé ra, hàm răng tinh xảo cắn nhẹ một phát khiến Duệ Tú phía dưới ăn đau liền " A" một tiếng, thừa dịp có cơ hội nàng dùng lưỡi tiếng thẳng vào trong khoan miệng người kia chạm vào chiếc lưỡi nhúc nhát mà ra sức trêu đùa.

Duệ Tú bị nàng như vậy càng quấy bên trong cảm nhận từ nàng truyền qua chính mình hương vị mặn mặn của máu khiến nàng vô ý tay luồn ra sau Phong Kỳ ôm chặt. Cả hai gần nhau đến không chút khẽ hở nào, bỗng bàn tay hư hổng của tiểu sắc lang luôn vào bên trong vạt áo nàng, không an phận còn trên nơi mềm mại ₫ịa phương nàng mà đùa nghịch, khiến nàng bất giác từ trông khoan miệng của cả hai mà rên rĩ.

" Ummmm.... "

" Duệ Tú nàng quả thật rất xinh đẹp a~... "

Phong Kỳ bị hương thơm trên người nàng hấp dẫn đến mê hoặc, vừa buôn ra chưa bao lâu các nàng lại quấn lấy nhau lần nữa. Phong Kỳ từ trên chuyển hướng dần xuống chiếc cổ trắng ngần của nàng, mỗi dấu hôn nàng đều để lại hôn ngân. Nàng dần không thể kiềm chế được chính mình hàng động, nàng là muốn Duệ Tú. Thân thể càng gần hương thơm trên người Duệ Tú càng hấp dẫn hơn, nàng bị chính hương thơm ấy điều khiển mọi hành động. Nàng cởϊ áσ bào bên ngoài của mình trải xuống đất xong đến bên đặt Duệ Tú nằm vào. Quay lại nhiệm vụ chính vừa rồi bỏ lở, nàng di chuyển trên thân thể Duệ Tú, cảm thấy y phục cả hai mặt trên người hết thẩy vướng bận nên lập tức ra tay cởi bỏ khỏi người, nàng còn hảo tâm giúp Duệ Tú giải khai y phục chính mình. Trên người nàng hiện chỉ còn lại vải quấn ngực cùng tiết khố bên dưới. Tay lại không an phận lại di chuyển xung quanh phần mềm mại ẩn hiện chiếc yếm mỏng, nghĩ "thật to a~".