Chương 13: Hang động bí ẩn

Hang động mà các nàng rơi xuống nói chính xác hơn thì đây là một ngôi mộ được xây theo kiểu tầng hầm và mật thất. Lăng mộ của người này trùng hợp có năng lực giống Phong Kỳ, ông là một con sói dị năng vì khả năng nào đó ông trúng phải kịch độc không thể tự giải nên dẫn đến cái chết. Do không muốn con người truy lùng ra nguyên khí đã tu luyện ngàn năm của mình bị người cướp đoạt, nên trước khi chết ông đã tạo ra hầm mộ này dưới lòng đất. Hầm mộ này tuy nhìn không có gì gọi là nguy hiểm nhưng một khi đã vào thì sẽ không có ngày trở ra.

Phong Kỳ không hiểu vì sao ông cũng đến nơi này, nhưng nàng tìm được nhìu quyển ghi chép để lại của ông, gôm những cách tu luyện, cùng cách chế độc hoặc chửa trị, điều làm nàng để ý đó là có một quyển của ông có thể giúp nàng trở về nơi dị giới, cũng có thể xuyên về bất cứ thời đại nào nàng muốn. Nhưng yêu cầu của nó cũng không phải dễ, nàng cần có cữu linh tinh châu luyện nên, sau đó nhỏ giọt máu của mình vào mới có thể tạo ra cánh cổng thời gian cùng ma giới. Nàng tìm xung quanh hang động thì thấy có thêm thanh kiếm màu đen cùng chiếc khuyên tai màu trắng và chiếc nhẫn màu lam đỏ kì quái, mỗi vật trên đều có mang ký hiệu của tộc sói chứng tỏ ông là người rất có địa vị trong tộc khi ấy. Lúc trước, khi nàng còn nhỏ có nghe mẹ kể về một con sói rời đi khỏi tộc, lão là người rất giỏi tinh thông hiểu biết mọi thứ, không việc gì mà ông làm không được. Do một lần vì hiếu kì thế giới bên ngoài, nên ông đã quyết định rời khỏi tộc đi khám phá khắp nơi. Đến giờ chẳng còn mấy ai nhớ về người tài giỏi như ông, vì ông cũng không còn trở về dị giới từ rất lâu roy. Nhưng nàng là rất ấn tượng về cách ông tu luyện cùng điều khiển linh hệ trong người, nên nàng luôn mong sẽ có một ngày ông sẽ trở lại giúp nàng cải thiện sức mạnh cùng điều khiển con "quái vật" đang ẩn sau bên trong cơ thể. Nhưng xem ra nàng đã gặp được ông ấy rồi, trước mặt nàng là một tản băng to trong suốt, bên trong còn có một cái xác con sói đen. Nhìn xơ qua thì có vẽ như nó đang ngủ, nhưng nàng biết ông đã mất từ rất lâu, nhờ linh khí cùng đan nguyên của ông không biến mất nên đã dẫn nàng đến nơi này. Nàng dùng tay chạm nhẹ vào tản băng, bỗng có một lực đẩy mạnh từ tản băng tỏ ra *ầm* một tiếng, nàng bị đẩy mạnh văng ra xa bên kia bức tường.

*khụ khụ* " Quả thật mạnh" nàng ho khang từ dưới đất ngồi dậy, sờ lên khoé miệng lau đi vết máu vừa rồi.

Tiếp tục tiến tới tảng băng dùng máu chính mình nhỏ vào. Băng bỗng phát lên ánh sáng chiếu sáng cả hang động khiến Duệ Tú bên kia cũng vì chói mà dần tĩnh giấc. Tảng băng tan dần để lộ xác con sói đen nằm trên mặt đất. Nàng đi đến bên cạnh đặt tay lên trán con sói, một dòng chảy cực nóng chảy từ tay nàng truyền vào sau bên trong, tiếp đến là cảm giác lạnh buốt truyền vào, cả hai không ngừng đánh chiếm bên trong cơ thể Phong Kỳ. Phong Kỳ cố gắng giử thân thể trung lập điều hoà hai linh khí bên trong lại, do vì vết thương chưa lành hẳn nên không đủ sức chống lại nên nàng lần nữa phun ra ngụm máu, nhưng lần này lại là màu đen.

" Chết tiệc...không ngờ nó lại mạnh như thế"

Phong Kỳ hơi thở nặng nhọc nhìn lên ₫óng máu kia.

" Phong Kỳ, ngươi...ngươi không sao chứ.. "

Duệ Tú vừa tỉnh đã không thấy Phong Kỳ nên là ₫i tìm. Y phúc trên người nàng toàn bộ đều chỉnh chu liền biết Phong Kỳ trước khi đj đã mặc hộ nàng nên cũng thiết không nghĩ nhìu trực tjếp đi tìm nàng. Vừa đến đã thấy nàng một ngụm máu phun ra lòng đầy lo lắng quan tâm hỏi.

" Ân, ta không sao... "

" Nàng sao lại đến đây, không hảo hảo nghĩ ngơi a... "

Vừa nói vừa làm phép che đi cái xác hắc lang phía sau, nàng không tiện cho Duệ Tú biết tránh cho nàng hội sợ hãi.

" Ta...ta khi tỉnh không thấy ngươi liền đi tìm.. "

Duệ Tú do bị luồn sáng khi nãy làm cho tỉnh giấc, có đều nàng không ngờ mình đi một hồi thì lạc đến nơi này.

" Ngươi vì sau lại đên nơi này, hảo đáng sợ a.. "

" A..ta...ta, là ta đang tìm thức ăn cho hai người nên đến nơi đây a...haha.. "

" Nhưng ngươi bị thương... "

" Không sao...ta chỉ bị thương ngoài da hẳn sẽ mau khôi phục a.. "

Phong Kỳ nói một lý do khiến Duệ Tú đở lo cho nàng, nhưng nữ nhân này quả rất mềm lòng a, chưa gì đã khóc như tiểu oa oa rồi.

" Đừng gạt ta..."

" Có phải hay không do vừa rồi rơi xuống, thươg thế của ngươi rất nặng không... "

" Ta không sao thật mà... Chỉ là ngoài..ngoài da thôi... "

" Nàng ₫ừng khóc...ta sẽ mau...mau chống khỏi thoi... "

" Đừng khóc.... "

*Rầm*

" Kỳ...ngươi làm sao vậy... "

" K... "

Phong Kỳ hơi thở ngày càng nặng nề, nói chưa xong câu thì bổng nhiên ngất đi.

Duệ Tú hoảng hốt, khóc nấc chạy đến đở lấy Phong Kỳ. Chạm vào người cảm giác lúc thì rất nóng khi thì rất lạnh thật doạ người. Nàng nắm lấy cánh tay Phong Kỳ dìu nàng từng chút một ra khỏi không giang này, nàng cảm giác nơi đây rất không thoải mái, hảo khó thở. Nếu các nàng còn quyết định ở đây thiết nghĩ sẽ không qua khỏi một canh giờ.

Đưa hai người các nàng ra khỏi nơi vừa rồi quả tốn rất nhìu sức. Dù bề ngoài Phong Kỳ tuy ốm nhưng không hiểu sau nàng lại nặng đến như vậy. Duệ Tú đặt nàng nằm vào một tảng đá to, sau đó lấy vạt áo mình lau đi mồ hôi trên trán gương mặt tinh xảo của nàng.

Phong Kỳ do mất hết khí lực nên không thể ngăn chặn hai luồn linh khí vừa truyền vào, khiến cơ thể không tiếp nhận đánh đẩy xung đột nên xảy ra hiện tượng mãnh liệt khiến nàng rơi vào trạng thái kiệt sức mà ngất hẳn ₫i.