Chương 17: Đói thì phải ăn - câu châm ngôn của đại sắc lang

Phong Kỳ các nàng gây nên sự hổn loạn nơi đây rất nhìu, đa phần đều về Phong Kỳ nàng, nàng hội có đôi con ngươi xanh biếc không giống với người dân nơi đây nên mọi người vì tính hiếu kì của mình luôn đi theo sau hai người các nàng. Vào được trong khách điếm, vừa vứt bỏ được sự hiếu kì của mọi người bên ngoàj thì tiếp đến, Duệ Tú của nàng bị những tên lưu manh trong quán trọ đem ra trêu trọc, khiến Phong Kỳ lần nữa muốn đem bọn chúng tất cả cho vào bao tử chính mình.

* tg: sad :))) "không phải lỗi tại ta == "

" là do tuấn tú công tử Phong Kỳ của các ngươi là người có tâm hồn ăn uống mãnh liệt a"

Phong Kỳ : " Ta khi nào háo ăn như ngươi nói a ~~ ta chỉ là ăn mãi không cảm thấy no mà thoi :)))"

Tg: ".......... "*

May nhờ có Duệ Tú cùng nàng khuyên ngăn, không thật một lần nữa nàng sẽ thấy cảnh đáng sợ ngày hôm đó lần nữa tái diển.

Hai người các nàng sau khi lên đến nơi phòng mình, cả hai đều rơi vào trầm mặt, ngại ngùng vì khi đặt phòng không nghĩ đến bên trong chỉ duy nhất một chiếc giường, hiện tại nàng cùng Phong Kỳ còn có thứ kia tình cảm này phải làm sao được a, nếu các nàng cùng nhau ngủ chung trên chiếc giường kia thì chắc chắn tối nay sẽ..... Nghĩ đến Duệ Tú mặt đã đỏ bừng cả lên, nàng thật không còn cách nào ngoài việc phải ngủ cùng tiểu sắc lang này, nhìn đến gương mặt người kia ánh mắt không ngừng lướt trên người nàng, cảm giác cơ thể của nàng dần bị ánh mắt của nàng ấy làm cho nóng rực, khiến nàng xấu hổ đến nổi trong thâm tân ngàn vạn lần vang xin Phong Kỳ đừng nhìn nàng như thế nữa.

Phong Kỳ do bất gặp Duệ Tú gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, theo bản tín nhìn đến kiểm tra nàng thế nào không ổn, ánh mắt quan tâm nhìn nàng hỏi xem có phải chăng bị bệnh nên hội cảm thấy không khoẻ.

" Nàng sao thế, cảm thấy không khoẻ chỗ nào à... "

" Ta...t..ta không sao.. "

Phong Kỳ nghe nàng nói như vậy cũng yên tâm phần nào, tự động như thói quen giải khai y phục trên người, trải qua một ngày như vậy thật khiến nàng mệt mỏi vô cùng, hảo muốn cùng chiếc giường thân mật một chút.

" K..kỳ.... Sa....sao ngươi lại cở y phục ra như vậy chứ.... "

" Mau mặc....mặc lại cho ta.... "

" Hửm?? Tại sao a?? "

" Ngươi ngươi mau mau mặc lại y phục... "

" Không a~ ta thật rất mệt mỏi a~ ta không mặc chúng lại đâu a~"

" Ngươi mà...mà không...không mặc vào...ta quyết không nhìn mặt ngươi nữa... "

Duệ Tú vừa nói vừa lấy tay che lại hai mắt, đôi lúc còn vô tình từ những ngón tay hé nhỏ ra mà nhìn đến thân thể của nàng, trái tim bé nhỏ của nàng vì cảnh tượng trước mắt nhân khiến nó một khắc nhộn nhào ra khỏi ngực nàng.

Phong Kỳ khó hiểu trước phản ứng của Duệ Tú thϊếp nghĩ " Khi ngủ mặc nhìu như vậy y phục để làm gì a, với nàng cùng nàng đích thị cùng nhau đều là nữ tử sao lại phản ứng như thế a~~". Phong Kỳ không xoay người lại, cứ thế mà cởi bỏ y phục trên người, mặt cho người kia mặt đã ửng hồng đỏ tươi. Do dẫn đến như vậy nhìu sự hiểu lầm, Duệ Tú chẳng biết làm gì khác hơn ngoài dùng tay che lại đôi mắt của mình, trong miệng không ngừng nói ra câu " Ta không thấy gì hết, ta không thấy gì hết.... "

. Phong Kỳ sau khi ly khai ngoại sam bên ngoài động tác tay cũng ngừng lại, xoay sang nhìn hướng Duệ Tú, nàng đang dùng tay che lấy mặt mình, phần mặt đỏ ửng đến tận mang tai, chiêm ngưỡng nàng như thế đáng yêu càng khiến cho tiểu sắc lang như nàng lại muốn trêu đùa một chút Duệ Tú nàng.

" Sao nàng lại che mặt thế a~ "

"Ta có như thể thoát y hết y phục trên ngươi a~"

" Hay nàng thật sự muốn.... "

"....... "

Phong Kỳ mỗi câu nói ánh mắt càng nhìn nàng đến mê hoặ. Nàng vô tình nhìn vào phần cổ của nàng hơi để lộ ra bên ngoài, làn da trắng ngần của Duệ Tú càng khiến Phong Kỳ không hội nút một ngụm nước bọt *ực*. Âm thanh tuy nhỏ nhưng đối với Duệ Tú nàng là có thể nghe được chúng, biết đến Phong Kỳ đang có cái kia hành động liền nhanh chống xoay lưng định là rời đi. Nhưng là Phong Kỳ nhanh hơn bắt được nàng, ôm nàng vào trong ngực mình, đầu cúi xuống liếʍ vào vùng tai nhạy cảm. Bị như vậy chạm khiến Duệ Tú không nhịn được rên nhẹ một tiếng, cơ thể nàng bắt đầu rung lên ngay sau đó. Phong Kỳ đắt ý trước phản ứng của nàng, cô nhanh chống kéo nàng cùng mình trở lại trên giường thượng, đặt nàng dưới thân gương mặt hiện rõ ẩn ý muốn cái gì sự tình.

" Tú nhi nàng hảo đáng yêu a~ "

"........ "

" Ta thật muốn..... " * "Ta thật muốn ăn nàng ngay bây giờ"- trọn câu là tek đó :))) *

Phong Kỳ vừa nói vừa dùng tay đẩy đẩy vạt áo của Duệ Tú, ý đồ rõ ràng.

Duệ Tú thật không biết nên làm thế nào để khiến tên sắc lang rời khỏi người nàng. Cái tay hư hỏng của người nọ cứ lướt nhẹ qua lại trên vùng mềm mại kia của nàng, khiến nàng xấu hổ đến độ muốn một phát đánh hắn bay xa. Bỗng bên ngoài truyền đến thanh âm điếm tiểu nhị, làm cho hai người các nàng giật nãy mình, Duệ Tú nhân cơ hội này vội đẩy mạnh Phong Kỳ ra khỏi người nàng, xấu hổ khiềm chế lại hô hấp ổn định rồi vội ra mở của cho các nàng tiếng vào, tránh đi cặp mắt đang ủy uất nhìn nàng dưới kia.

" Tiểu nhị ca có chuyện gì cần nói a"

" Ân , cô nương đây là ngọ thiện của các ngài gọi khi còn ở đại sảnh, hiện đã chuẩn bị xong"

Tiểu nhị cung kính cuối chào hai vị khách quan xong từ sau gọi người bưng ngọ thiện vào. Này là số thức ăn trước khi lên các nàng đã gọi người làm, may mắn các nàng vào kịp lúc, không thì chẳng biết nàng sẽ ra sao khi bị tiểu sắc lang kia ăn sạch đây...

" Các ngươi để ngọ thiện trên bàn rồi lui xuống đi"

" Khi nào dùng bọn ta sẽ tự sắp xếp"

Phong Kỳ bị phá hỏng chuyện vui khiến nàng trong lòng không được thoải mái, gương mặt đầy đường hắc tuyến lạnh lùng phun ra câu khiến bọn người tiểu nhị cùng Duệ Tú một phen lạnh sống lưng. Bọn người tiểu nhị đặt số thức ăn trên mâm hết thẩy xuống bàn rồi nhanh chống lui ra bên ngoài theo như lời Phong Kỳ vừa nói. Trong phòng hiện chỉ còn lại hai người các nàng, Phong Kỳ phía cách đó không xa, mặt ủ rũ nhìn đến nơi Duệ Tú đang đứng.

" Tú nhi, ta hảo đói bụng a~"

Vừa nói vừa đi đến áp sát vào người Duệ Tú ngửi lấy hương thơm trên ngư ời của nàng, miệng vô tình thoát ra âm thanh " Thật thơm "

" Ta...ta...ngươi đói thì...t.hì mau ăn đj a~"

" Thức...thức ăn ngươi gọi đều có đủ trên bàn hướng..ah... "

Duệ Tú lập bấp nói ra câu, trên cổ truyền đến hơi thở từ Phong Kỳ, bỗng cảm giác ướt ác truyền đến lên tai, khiến náng theo bản năng mà quay lại thì bị nàng Phong Kỳ vừa đúng lúc hôn lấy môi nàng. Bị người ôm lại, trao nhau những hương vị ngọt ngào bên trong, thần trí của nàng dường như mất hẳn mỗi khi được Phong Kỳ hôn, đến khi nàng thiếu điều chìm đấm trong sự ngọt ngào đó thì Phong Kỳ lại cho nàng được giải thoát.

Duệ Tú mềm nhũn ngã vào người Phong Kỳ bám trụ. Phong Kỳ thấy nàng như vậy mềm nhũ liền đắt ý, vương tay bế nàng trở lại lên giường. Thức ăn cũng không thèm dùng tới, hiện thứ nàng muốn bây giờ chính là Duệ Tú tiểu nương tử của nàng a~.

Duệ Tú ngơ ngác bị Phong Kỳ bế đến bên giường, cảm giác y phục trên người dần dần bị cởi bỏ liền giật mình, bắt lấy bàn tay người kia, đỏ mặt nhỏ giọng gọi Phong Kỳ.

" Kỳ~ "

" Sao a ~ "

đang bị nắm lấy một tay, nhưng tay còn lại của nàng thì không hề yên ổn lướt lên lướt xuống trên người Duệ Tú khiến nàng là không kiềm được phát ra âm thanh rên nhẹ.

" Kỳ~đừng~làm~vậy~mà~ ahh... "

" Hmm!!! Ta đói, rất đói a~ "

" Cái kia...kia thức ăn..ah~ sao ngươi không dùm uhm~~"

" Ngươi trong ngon hơn so với những thứ khác a~"

" Quả rất ngon... "

" Ah~ Kỳ~đừng~vậy~nữa~mà.... "

_______________________________________