Chương 20: Giúp đỡ

Trở lại 1 tháng trước

Duệ Tú cứ như vậy bị Phong Kỳ làm loạn trên người, tay nàng bỗng đưa vào bên trong sau trong ánh mắt nhớ ra việc gì đó quan trọng liền dừng lại động tác tay, từ thân người nàng bò dậy ngồi sang bên cạnh. Nàng hội vẫn còn đang trong cảm giác ám muội lúc nãy của cả hai mà thân trí có chút mơ hồ, hiện vừa kịp phản ứng liền từ tay chỉnh chu lại y phục trên người, một phần bên tóc bị buôn lỏng của nàng được tay Phong Kỳ thuận tiện véo vào trong. Thấy Phong Kỳ nàng là đang rất cao hứng bỗng nhiên nhìn nàng với vẻ lo lắng, khiến nàng hội tò mò quan tâm hỏi cô.

" Kỳ, ngươi sao thế.. "

" Có chuyện gì không ổn sao a... "

Phong Kỳ vẫn nhìn nàng, tay thuận thế đặt lên đầu nàng xoa nhẹ, nói.

" Ân, không có a.. "

" Chỉ là, hiện sắp có đại hội võ lâm diễn ra "

" Lần này còn cử ra người có thể thay chức vị Minh chủ "

" Ta thật tò mò sẽ có người như thế nào ở ngoài kia nên.... "

" Này ý của ngươi là muốn tham gia "

Duệ Tú tiếp lời Phong Kỳ do dự nói ra, nàng hẳn đón được ý muốn của nhân là như thế nào, chỉ là nàng sợ khi tham gia hội sẽ có rất nhìu nguy hiểm sẽ đến với Phong Kỳ...

" Ân, nhưng nàng ta.... "

" Kỳ không sao a.... Chúng ta hội sẽ đến nơi đó để ngươi được tham gia a.. "

" ...... "

" Đừng lo, ta sẽ không sao đâu "

" Ngươi thích thì cứ tham gia chúng... Ta hẳn sẽ bảo vệ tốt bản thân mình a"

" Nhưng... "

" Được mà.. Chẳng lẽ ngươi không tin ta sao? "

Phong Kỳ lo lắng việc Duệ Tú đi theo nàng hội sẽ gặp nhìu nguy hiểm, nàng ấy lại một chút công phu mèo quào cũng chẳng có thề này bảo sao nàng an tâm được a.

" Được rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đến đó... "

" Nhưng thời gian diễn ra sẽ bắt đầu chỉ trong 3 ngày nữa...Từ đây đến khu vực ấy lại mất đến 5 ngày, vì thế... "

" Nàng sẽ ổn chứ, nếu chúng ta sau khi dùng xong thức ăn liền lên đường... "

" Ân, chỉ cần là Kỳ muốn, chuyện gì ta cũng có thể làm.. "

" Ân, đa tạ nàng "

Phong Kỳ cùng Duệ Tú sau khi dùng xong thức ăn, liền thu dọn đồ vào tay nãi rời khỏi khách điếm ngay trong đêm. Duệ Tú dù có mệt đến mấy cũng sẽ không nói cho nàng biết, đều này Phong Kỳ hội có thể nhận biết. Đi được một lúc, Duệ Tú dừng lại, nàng đau đến độ ngồi quỵ xuống đất, giọng khóc tuy nhỏ nhưng cũng làm người phía trên hội nghe rõ nàng.

Phong Kỳ cách nàng không xa nghe được tiếng nàng khóc liền dừng lại cước bộ, quay sang hướng nàng đang ngồi ôm chân mình mà khóc. Nàng chạy đến thì thấy chân Duệ Tú chảy rất nhìu máu, giọng đầy lo lắng hỏi nàng.

" Nàng sao thế, đưa ta xem được chứ..."

" Có đau lắm không??? "

" Ta xin lỗi, đều tại ta không tốt, không nên để nàng cùng ta ban đêm đi như vậy nguy hiểm, ta thật... "

" hic... Kỳ...ta..hic...hic..không sao hic...a..đau~... "

" Còn bảo không sao, vết thương đã nặng như thế còn có thể nói dối a "

" Hic...hic...là do ta bất...bất cẩn va vào góc nhọn...hic...ta còn có thể...hic..hic...đi được... "

" Thật chứ.. "

Phong Kỳ hỏi nàng, mắt nhìn về vết thương đang rỉ máu kia, ta dùng chút lực bóp chắc cổ chân bên trên, từ bên hông xé lấy mảnh vải lớn trên áo bó chặt, ngăn chặn máu có thể tiếp tục chảy thêm.

" A~kỳ....đừng...hic..hic...đau..đau chết ta...đừng bóp nữa a...huhu... "

" Ráng chịu thêm một tí, sắp xong rồi ... "

" A~huhu...aaaaaaa~~huhuhuhu... "

" Đau hic...đau lắm...huhu "

" Ổn rồi, không sao nữa, không sao nữa.... "

" Đừng khóc, tiểu bảo bối đừng khóc, ngoan ngoan "

Phong Kỳ nói xong xoay lưng về phía nàng bảo.

" Nàng leo lên đi, chúng ta sẽ đến nơi nhanh hơn để chửa trị thương cho nàng. "

Duệ Tú do dự một lát, xong cũng ngoan ngoãn trèo lên lưng Phong Kỳ, do chân bị thương, động tác có đôi chút khó khăn so với nàng. Tay vừa đặt choàng vào cổ Phong Kỳ, cảm nhận đến lưu hương bạc hà dễ chịu của nàng. Hương thơm bất giác làm nàng quên đi cảm giác đau đớn ngay chân, xong thay vào đó chút hương vị nhẹ nhàng, trầm bỗng khiến nàng rơi vào vô thức, nhẹ nhàng mà ngủ trên lưng Phong Kỳ.

Phong Kỳ như vậy lại sử dụng đến hương khí, giúp nàng rơi vào giấc mộng, thuận tiện việc nàng sử dụng kinh công liên phá, đi ngày đêm không ngừng....

___________chuyển cảnh_______________

Hiện còn một ngày nữa sẽ diễn ra đại hội võ lâm Minh Chủ kế nhiệm. Các bang phái ở nhìu cũng nơi tụ hợp lại nơi này rất nhìu. Nhìn chung quanh, bọn chúng đều là người có võ công cao cường.

" Lão bản, cho ta một giang phòng "

" Dạ được, dạ được "

" Đây, của khác quan, 10 lượng bạc 1 ngày ạ "

" Sao lại đắc đến thế chứ, thường chúng ta thuê, chỉ mất 2 lượng 1 ngày sao lại... "

" Ây za, khách quan là người không biết đấy thôi. Hiện chỉ còn khách điếm của chúng ta là còn phòng, này là giá thấp nhất rồi, nếu khách quan ngài không thuê chỗ, ta e rằng sẽ không còn chỗ nàng thích hợp hơn a.. "

" Ngươi nên nghe lời lão bản ấy đi, hắn ta nói tất cả đều là sự thật, hiện tại trong thành đông chỉ còn khách điếm của hắn là còn phòng. Tuy giá cả khá cao, nhưng nếu trọ tạm vài ngày thì có lẻ ổn.. "

Vị công tử bên cạnh cũng chuẫn bị đặt phòng, nghe lão bản nói thế cũng nói giúp hắn đôi lời, vì này nơi chỉ còn lại chỗ của hắn là còn phòng trống còn cho thuê giá thấp hơn các khách điếm khác. Các khách điếm khác đều kê giá trên trời để chuộc lợi từ đại hội lần này, quả con người long tham thật sự vô đáy.

Phong Kỳ bên này chạy ngày đêm, đã vậy trên lưng còn cõng thêm cái nhân Duệ Tú ngủ trên lưng mình, giờ lại ngân lượng thuê phòng như vậy đắt, hội sau khi thuê sẽ không đủ ngân lượng mua thuốc cho nàng.

" Ta... "

" Các ngươi là có ý thuê phòng hay không... Bằng không.... "

" Người đâu, tiển 2 kẻ này đi cho ta. Biết ngay bọn người là bọn không tiền vào trong khách điếm của ta thuê trọ, thật không biết liên sỉ. "

Ông tỏ vẽ khinh bỉ nhìn hai người các nàng, quần áo dơ bẩn, sọc sệt, mặt mày còn lem luốt. Đều khiến ông quên đi vẽ ngoài của bọn họ là đôi con ngươi của nàng đặt biệt màu xanh, hội khiến ông cứ chăm chăm nhìn chúng mà quên đi tất cả.

" Đợi đã "

" Cho hai người họ thuê căn phòng thượng hạng, tiền nhiu đây hẳn đã đủ "

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, khiến cả khách điếm bỗng nhiên yên lặng. Nàng vừa nói trong tay xuất ra tấm ngân phiếu lên bàn, liền quay mặt rời đi. Phong Kỳ hội không thấy rõ được gương mặt nàng, nhưng hương thơm trên người nàng Phong Kỳ hội có thể khó quên. Phong Kỳ nhìn theo phía nàng rời đi, thất thần mà quên mất mình.

Lão bản nhìn đến ngân phiếu trên bàn đề giá 100 lượng, liền sáng mắt lên kêu người chuẩn bị phòng cho hai người các nàng chu đáo.

" Xin mời, xin mời "

" Ngươi nói...người là ta sao... "

" Vâng, là ngài cùng vị trên lưng ngài đấy ạ "

" Ta... "

" Khách quan đừng để ý đến tiểu nhân khi nãy phát ngôn cuồng loạn, hiện phòng đã chuẩn bị xong, mời ngài theo ta hướng phòng trên chỉ đường... "

" Ânn, vậy làm phiền ngươi, lão bản.. "

" Vâng, mời ngài "

Phong Kỳ vẫn đang mê mẫn kia hương thơm của nàng mà trả lời cùng lão bản ấp úng. Thiết nghĩ sau này số ngân lượng kia hẳn các nàng còn phải trả, trước cứ hẳn dùng tạm cho việc thuê phòng, ngân lượng dự trử trong người toàn bộ cho việc ăn uống cùng thuốc điều trị cho Duệ Tú.

_______________chuyển cảnh___________

Khả Trân sau khi để lại ngân phiếu cùng ly khai khách điếm. Vừa ra khỏi này nơi đã thấy đoàn người của mình cung kính hộ tống nàng an toàn trở về nhà.

" Tiểu thư, sao người lại đi giúp tên đó "

tì bên cạnh thắt mắt hỏi, nàng vì sao lại đi giúp Phong Kỳ cùng vị cô nương trên lưng kia, nhìn vào thật khác thường, nhất là con ngươi của tiểu tử kia càng nhìn càng giống với " Yêu quái " hội không khác biệt.

" Ta chỉ là tiện tay giúp hắn "

" Hẳn là giúp hắn... "

" Nhưng sao ngài lại tri như vậy nhìu ngân lượng thế a.. "

" Tiểu Hoa, giúp người không nhất thiết phải có cái gọi là lí do, ta giúp hắn chỉ là tích chút thiên phúc mà thôi "

" Nhưng... "

" Được rồi, chúng ta mau hồi phủ thôi, đừng nhắc về chuyện này nữa. Kể cả cha ta, ngươi cũng đừng nói cho ngài ấy biết có chuyện như vậy được chứ... "

" Không khéo phụ thân lại lo đến ta, không ngoan mà ra ngoài khám phá gặp chuyện, thì phiền phức. "

" Vâng, tiểu thư "

Khả Trân cùng đoàn người của mình hồi gia về nội phủ. Do nàng đeo bên ngoài là tấm khăn lụa mỏng, che đi phần gương mặt của nàng, hội không ai nhận biết đó là nàng, con gái Khả Hữu Cơ tiền Minh Chủ, Khả Trân. Lần này cũng là lần, nàng được phụ thân mình ban hôn cho người có thể hạ gục được các thuộc hạ của ông, cùng tiếp nhận 20 chiêu thức khi so tài cùng ông, quan minh chính đại lấy con gái ông Khả Trân làm thê tử, lời này nói ra sẽ không làm trái đều này ai cũng biết rõ. Khả Trân không lời từ chối, phụ thân muốn nàng hôn ước, nàng nguyện làm theo lời ông. Nàng hội tất thương ông, dù cho hôn nhân đại sự cả đời của mình, chỉ cần ông thấy vui nàng nguyện ý sống cùng với người ông chọn. Hữu Cơ cũng lo về chuyện hôn sự của nàng, tuy nàng còn trẻ nhưng này sức khoẻ của ông đã không còn tốt nữ. Nên ông đã nhân cơ hội lần này, đưa ra như vậy yêu cầu mong sẽ tìm cho nàng, ra một cái trượng phu cường tráng, tài giỏi để có thể bảo vệ nàng, để ông có thể yên tâm mà ra đi theo mẫu thân của nàng.