Chương 25

Phong Kỳ cho đầu vào giữ hai chân nàng, cảm nhận phần thịt thon mịn trên người Duệ Tú, tay không ngừng vuốt ve qua lại chúng. Khiến nàng Duệ Tú, chỉ biết xoay đầu nhìn đến hướng khác, tay bắt lấy miệng chính mình, buộc chính mình chóng lại sự kiêu gợi của nàng.

Phong Kỳ vùi mặt mình, vào nơi tư mật của nàng, mυ"ŧ lấy phần dịch mật cao trào khi nãy, khiến Duệ Tú nàng lần nữa kɧoáı ©ảʍ bắt đầu dâng. Được một lúc, Duệ Tú nghĩ rằng nàng sẽ lần nữa bay vụt lên chốn tiên nhân thì, đột nhiên vật thể xa lạ tiến vào bên trong nàng, cảm giác đau đớn truyền đến từ nơi tư mật, ₫ối với thương tổn e rằng còn đau đớn hơn. Cơ thể bắt đầu co lại, tiếng rên vì đau nay đã trở thành tiếng khóc nức của nàng. Khiến cho Phong Kỳ phía trên nhìn đến nàng Duệ Tú ₫au lòng không thôi, quyết chính mình phụ trách không bỏ rơi nàng.

Phong Kỳ tay bên dưới ngừng lấy mọi chuyển động, nàng dời thân thể từ từ lên đến phía trên thân mình Duệ Tú. Tay còn lại đưa đến, xoa đi những giọt nước mắt trên mi, thanh âm hơi khàn nhỏ giọng an ủi.

" Tiểu bảo bối, ngoan, đừng khóc... Khóc sẽ không đẹp nữa a... "

" Hic...kỳ...ngươi dám khi dễ ta..hic..hic.....đau lắm có biết không hic..hic.... "

" Hảo hảo, là ta không tốt...là ta không tốt... "

"...... "

" Nàng gắng chịu đựng một lát, tốt sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, được chứ... "

"...ân... "

" Tốt, vậy ta bắt đầu đây... "

Phong Kỳ nói xong, tay bắt đầu chuyển ₫ộng, chầm chậm rồi đến nhanh dần. Lúc đầu Duệ Tú là cảm thấy khó chịu cùng đau đớn, sau bị Phong Kỳ lần lượt ra vào động tác mãnh liệt, khiến nàng mau chóng quên đi đau đớn, thay vào đó là cảm giác kɧoáı ©ảʍ cùng cực. Nàng theo nhịp tay Phong Kỳ ra vào, hội rên không hồi ngừng. Tiếng rên vang khắp giang phòng, khiến chúng trở nên tràn đầy yêu mị. Làm cho Phong Kỳ nàng, là không kiềm chế được bản thân mà đẩy nhanh hơn tốc độ, khiến cho Duệ Tú nàng, không tài nào chịu được, ưỡng người mà vang xin.

" Ahhhh...Kỳ....ahhhhhh... "

" Chậm...Ahhhh...Kỳ chậm lại..Ahhhh... "

" Kỳ....Chậm...Ahhhh... Không...ta... Aaaaaaaaaaa~.... "

Duệ Tú bị nàng nhân mãnh liệt ra vào thân thể, khiến nàng vô lực thượng ở trên giường. Chưa kịp ổn định lại hơi thở, Phong Kỳ lần nữa leo lên người nàng, qua lại mơn trớn lấy phần thân thể mềm mại , ý, muốn cùng nàng lần nữa cấp nhân no bụng.

Phong Kỳ hảo cảm thấy chưa đủ, nàng là còn muốn nhiều hơn, nhưng nữ nhân của nàng lại không muốn thế, ra sức đẩy đi thân thể của nàng, cự tuyệt hành động thân mật không để nàng có thể chạm vào nữa. Bất mãn nhìn đến, nàng ánh mắt tỏ vẻ vô cùng đáng thương ý muốn nói " nàng là thức ăn chưa đủ no "

" Ngươi!!! "

" Ngươi Lập Tức Ra Ngoài Ngay Cho Ta!!!! "

" Hừ!!! "

Duệ Tú dồn hết tất cả sức lực còn lại rống lên, lệnh cho nàng Phong Kỳ rời khỏi căn phòng, không được phép cùng nàng kiêu kích kia du͙© vọиɠ thêm nữa. Nàng thuận theo ý Phong Kỳ như thể mãnh liệt khi nãy giờ đã khấm mệt, nàng còn không vì mình mệt mỏi mà buôn tha, còn dùng ra loại ánh mắt ấy hướng, nàng nhìn đến đáng thương đích nhân, điều này càng làm cho nàng muốn bức điên, hận khi nãy quả xem thường nhân Phong Kỳ thể trạng suy yếu.

Duệ Tú một phát đạp Phong Kỳ nàng ra khỏi chăn, sau nhanh chóng đắp kính thân mình, không cho phép nàng được đυ.ng vào mình. Mặt xoay hướng bên trong,không cùng nàng nhìn đến ánh mắt đáng thương, càng nhìn lại càng khơi mào lữa giận trong người nàng a.

" Bảo bối a~... "

"... "

" Tiểu bảo bối a~~... "

" .... "

" Tiểu... "

" Lập Tức Ra Ngoài Ngay Cho Ta!!! "

" Hảo cảm thấy mệt mỏi... "

Duệ Tú thật, đã cảm thấy mệt mỏi, nàng bị nhân mãnh liệt cơ thể còn chưa đủ xấu hổ? Nay còn muốn thêm, Phong Kỳ thật không muốn nàng nghĩ ngơi a....

" Hảo hảo, được được....ta liền đi ra ngoài... "

. Suy nghĩ một lát, nhớ đến hai người còn chưa ăn gì, Phong Kỳ quay lại hướng Duệ Tú nói.

" Nàng tốt nghĩ ngơi trước, ta ra ngoài kiếm chút thức ăn cấp chúng ta no bụng, được chứ.. "

" .... "

Không trả lời, Phong Kỳ đành xem đó như là lời đồng ý. Phong Kỳ nàng sợ nhất chính là chọc giận phải nữ nhân, họ khi giận, chuyện gì cũng có thể dám làm. Vì thế nàng sợ, Duệ Tú sẽ vì mình mà bốc hoả, nên đành chọn cách rời khỏi gian phòng, không lại tự mình chuốt khổ...

Mặc lại xong y phục trên người, lấy ra bộ y phục mới đặt bên cạnh giường cho nàng, thu dọn một số thứ gọn gàng, xong mới yên tâm rời đi. Không hiểu sao, chiếc khuyên tai, nàng đang giữ trong người, cứ liên tục phát sàng, nàng nghĩ, nhất định khi về, sẽ kiểm tra xem thử. Chợt nhớ đến, hôm nay là ngày đại hội diển ra, ₫ương nhiên nàng đã bỏ lở mất một ngày, thiết nghĩ ngày mai sẽ không sơ ý mà bỏ qua lần nữa.

Phong Kỳ di chuyển xuống bên dưới đại sảnh, căn dặn tiểu nhị mang thức ăn lên cho Duệ Tú, về phần mình chỉ lấy một bánh gạo nhỏ. Nhìn đến số ngân lượng trong tay, này còn có thể ăn uống trong 3 ngày, hẳn nàng cần có công việc để làm, nếu không sẽ không cầm trụ nỗi, nói chi đến được kinh thành.

Hôm nay là đêm trăng tròn, cùng Phong Kỳ nàng nhất định sẽ không hợp nhau, đáng tiếc nàng trước đã cùng mẫu thân học, không hiện nguyên hình nhân, khi có bắt gặp trăng tròn thì cũng sẽ ở nguyên trạng thái người nếu nàng muốn, vì thế nên không cần nhất thiết phải lo lắng. Chỉ là máu trong cơ thể nàng tiêu hao không ít, nàng cần phải hồi phục lại thể trạng chính mình, nên lập tức đi vào rừng sâu hôm trước bị lạc, kiếm lấy số thức ăn sống cấp no bụng. Do nàng vì quá mệt mỏi, nên vô thức trở về trạng thái Wotl đi đến khu rừng, không hề hay biết.

_____________c.h.u.y.ể.n _______________

Nơi tổ chức đại hội, "thời điểm sáng"

" Đa tạ chư vị ở đây, đã đến, hội tụ cùng Khả mỗ ta, tranh đấu, kế thừa chức vị minh chủ. Khả Hữu ta cũng đã là lão nhân gia rồi, tuổi phỏng chừng đã cao, lần này xem ra tìm được, người có thể thay ta chức vị, hướng dẫn, ôn hoà giữ các bang phái hẳn phải trải qua không ít khó khăn. Nếu thật muốn cùng nhi nữ Khả Mỗ ta, phu thuê tâm đoàn, chí ít, nhân cũng phải vượt qua kia 20 cái thuộc hạ của lão mỗ ta, lão tự khắc sẽ chu toàn tất cả. Lời này nói ra Khả Hữu Cơ ta sẽ không nuốt lời. "

Khả Hữu Cơ thừa dịp, thời điểm sức khoẻ còn ổn định, đi lên, hướng võ đài nói lời cảm tạ, xong nêu lên lời nói, sẽ ban cho người có thể cùng nữ nhi của mình phu thuê, về sau toàn bộ gia sản của ông đều thuộc về hai người nắm giữ. Cơ nghiệp thịnh vượng toàn bộ sẽ trao cho hai người, đủ có thể ăn no, mặt ấm đến 3 đời cũng không tài nào hết.

" Khả Minh Chủ ngài, quả thật rất anh minh. Tại hạ đây, thật nôn nóng muốn diện kiến Khả Tiểu thư người.

Người vừa mới lên tiếng, không ai khác chính là, tên nam nhân đêm trước chặn đường các nàng, không cho rời đi. Người này không ngoài dự đoán là, Mã La Khương cùng là nhi tử Mã Khiên, đích huynh trưởng Mã La Thăng, là trưởng tử Mã Gia. Do hắn không hay thường xuyên ở nhà cùng vị đệ đệ của mình, nên dường như mọi người chỉ biết đến sự hiện diện của La Thăng còn hắn thì hoàn toàn không.

Mọi người đều dồn ánh mắt vào La Khương, thất mắc xem, hắn thật ra là ai, dám to tiếng hách láo như vậy.

__________dòng này mình tóm tắt nhân vật La Khương nha________________

La Khương thật ra, đã thích Khả Trân nàng ngay từ khi còn nhỏ. Do sống cùng cha mình không hợp, hắn đã quyết định rời nhà đi từ lúc 9 tuổi, do còn nhỏ nên đi ắc hẳn sẽ bị lạc, hắn vô tình đi đến nơi, đoàn người Côn Sơn trang nghĩ ngơi, sau vì thương tình nên để hắn ở lại, dạy võ công, tu luyện thân thể, đến thời điểm này, hắn đã tròn 18 tuổi, cùng Khả Trân hơn 2 tuổi. Khả Trân có lần từng nói với hắn, rằng, về sau nhất định sẽ trở thành nương tử của hắn khi đã đủ trưởng thành, cùng hắn chống lại cha mình, trả lại công bằng cho tất cả mọi người. Vì câu nói của Khả Trân, hắn quyết mình phải trở nên thật mạnh mẽ, có thể bảo về được nàng cùng chính mình không để cha uy hϊếp, càng không để người khác có thể xem thường.

Hắn nhưng trước hôm trận đấu diễn ra, bắt gặp nam nhân, đang cùng tay nắm chặt lấy Khả Trân nàng chạy thẳng đến khu rừng. Hắn nhưng lại bị tên nam nhân kia chọc đến, thiếu chút nữa đã động thủ. May mà giữ được bình tỉnh, cơn giận giảm đi vài phần, không lại giống cha hắn, tức giận liền ra tay thâm độc, bức tử người. Hắn không tin Khả Trân như thế nào, có thể, khuê nữ ₫ích nhân làm ra chuyện bại hoại như thế này. Hiện chỉ còn một ngày, thi đấu sẽ bắt đầu, hắn không tin Khả Trân như thế nóng lòng tìm nam nhân bên ngoài làm phu quân? Hắn quyết nói với nàng, nhất định sẽ tham gia thi đấu, Khả Trân nàng nhất định sẽ là nữ nhân của hắn, câu " Ta nhất định sẽ đợi nàng, đường đường chính chính làm thê tử của ta " lời nói vô cùng chắc chắn để lại nơi hai nhân đang đứng, một mình rời đi. Về đến gia, hắn ly khai hắc y cùng mặt nạ, cởi bỏ ném xuống đất. Nằm dài trên giường, không lâu thì ngủ thϊếp đi, cơn đau trên mặt coi như đã ổn hơn một chút rồi...

_______________________________________