Chương 30: Đồ nhi hắc vệ - môn phái thất truyền duy nhất một sư đồ

*hộc hộc* " Có thể hay không hảo cho ta trước ngụm nước? "

" Ân, được.. A Lâm, ngươi mang nước cấp cho hắn uống đi.. "

" Vâng "

A Lâm tay chân nhanh nhẹn đi ra phía sau bọn thuộc hạ mang đến, đưa ra trước mắt Phong Kỳ cấp nước uống vào. Không nghĩ đến hắn uống như thế nhìu đâu? Uống hẳn hai ba bát liên tục vẫn còn muốn uống thêm..

" Ngươi, uống đủ? "

" Ân, đủ rồi.. "

Phong Kỳ ngại ngùng hướng Mộc Liêm ông nhìn đến, nàng thực rất khát, uống lần liền không đủ, nên thuận tiện uống nhìu như thế cho thoải mái a..

" Ngươi có thể tự mình giới thiệu? Hay liền để ta giúp ngươi hảo? "

" Ân, ta có thể, đa tạ ngài như thế khách khí.. "

Phong Kỳ chỉnh chu lại một chút y phục, xong hướng mọi người bên dưới cùng trong phim ra một cái tư thế chào, tự giới thiệu bản thân..

" Tại hạ Tấn Phong Kỳ, đồ nhi Phái Hắc Vệ, xin ra mắt giáo chủ.. "

* xì xào*

" Cái gì Hắc Vệ? Bộ có môn phái này sao? "

" Ta cũng không biết, nghe tên thực lạ đi.. "

" Là Hắc Vệ?, cái này môn phái chỉ có một sư, một đồ đâu. Nhưng là đời thứ 2 không phải ông ta không nhận đồ đệ? Nghe qua ông ta đã chết vì trúng độc, cái đồ nhi liền không thể nào có a.. "

Mọi người bên dưới lại một trận xì xào to nhỏ, tất cả nàng đều nắm rõ được vài phần đi..

[ Phái Hắc Vệ tương truyền ngày trước đã là bá vương ngự trì, so với sư tổ đời đầu, các nàng còn muốn hiếm hơn cái đồ nhi. Hắc Vệ môn, chỉ nhận duy nhất một đồ nhi, có thể truyền dạy hay không liền do sư phụ quyết định, dù có thiên bẩm trời cho xuất chúng vô cùng, này là đồ nhi không được chọn liền không chấp thuận. Đến đời thứ 2, người tiếp nhận thế nhưng lại là ngoại nhân, không trong ngoài chỉ nhân nào. Ông khi ấy tài giỏi liền đem Phái Hắc Vệ đứng đầu trong suốt 30 năm, nhưng đều không mong muốn đã xảy ra, ông như thế mạnh như vô tình bị Ám Vệ Môn hạ độc mà chết... Hắc Vệ cùng Ám Vệ ngày trước là hai tông môn với nhau, do hiềm kích bất ₫ồng, nên liền âm thầm mưu đoạt hại nhau, hiện tại, mạnh nhất võ công liền có, Kiếm Vũ, Ám Vệ, cùng Khả Minh, còn về Hắc Vệ liền bị lãng quên ít ai nhớ đến..]

" Người này là?.. "

" Ngươi yên tâm, hắn chắc hẳn chỉ muốn ra oai trước mặt giáo chủ người, nghĩ thử xem 19 năm thất truyền, không biết tung tích nhân, thế nào hiện ra người đồ nhi Hắc Vệ? "

" Ân, ngươi nói liền cho là ₫úng, dù sao tiểu bạch kiểm kia, miệng lớn, gan to đến mấy, liền không phải bại với tay Tử Hạo, ân!? "

" Um, Tử Hạo, không phải như thế tầm thường, để xem hắn thế nào còn dám lớn tiếng xưng vương.." * Đúng là không biết lượng sức mình*

Kiếm Vũ bên cũng sôi nổi đôi câu, người ngồi bên trong, quan sát từ màng vải phản phất thấy được kia hình dáng của y, tim một phát đập trật nhịp một cái, * là chàng sao Mộ Vĩnh Thần, chàng thật chưa chết, thật sự.. *

" Các người nói hắn là ai!? "

Người trong kiệu lớn lúc này mới lên tiếng, nàng bên trong ẩn nhẫn khăn lụa trắng che đi nữa gương mặt, nhìn nhưng lại ra tiểu mỹ nữ đâu, nhưng người này lại là kia Môn chủ bọn hắn a..

" Vâng, thưa hắn tự xưng tên Tấn Phong Kỳ, thuộc đồ nhi Hắc Vệ, người có hay không bọn ta đi đều tra lai lịch của hắn?

" Tấn Phong Kỳ " * Sao chàng lại đổi này tên, chẳng phải chàng thật đã quên ta rồi... *

Trầm tư một chút tưởng niệm nàng cùng hắn bên nhau, hắn khi ấy cũng vì cứu nàng nên đã động tâm, cả hai bên nhau thực vui vẻ cho đến một ngày nàng nhận biết hắn là kia Tam hoàng tử, Mộ Vĩnh Thần. Liền một khắc không thể bên nhau, hắn đã cùng mẫu thân của mình xin hỏi cưới nàng làm nương tử, nhưng phụ thân hắn liền không cho, bắt hắn giam lỏng vào giang phòng thượng thư học liền 3 năm. Thời điểm ấy các nàng đã là 15, hắn ₫i liền không quay về, nàng nghĩ hắn đang bị phụ thân quở trách, liền chờ đợi hắn có ngày liền quay về, nhưng là chờ đợi liền không thấy kết quả đâu... Nàng khi ấy giấu hắn thân phận của mình, cũng giống hắn giấu thân phận để ở cạnh nàng, nàng thực ra là con gái của Kỷ Vân nàng, Phùng Nhược Hàn. Bà năm đó hạ sinh nàng, chỉ một mình trong đau đớn, bởi người bà yêu đã rời đi bà, nàng cùng mang họ của nàng chính bởi tình yêu của bà dành cho y quá lớn. Nàng trong giống y như hai giọt nước, bà nữa yêu thương, nữa hận thù, mang nàng nuôi dạy nên người. Nàng đã từng rất hận phụ thân mình, kể cả cho rằng tất cả nam nhi trên đời đều là kẻ phụ tình, nhưng không ngờ đúng lúc liền gặp người mình thương yêu..

" Môn chủ, người có muốn bọn ta đều tra nàng? "

" Không cần thiết, liền để hắn như vậy, ngươi để ý một chút xem hắn có biểu hiện thất thường liền nói, đã rõ?"

" Ân, thuộc hạ đã biết "

...

" Được rồi, cả hai hiện đều có mặt, ta một chút liền cho trận đấu bất đầu, ngươi có hay không gỡ mũ? "

" Ân, liền gỡ "

Phong Kỳ không tiện gở ra chiếc mũ đen trên đầu, bên trong lại xuất hiện thêm chiếc mặt nạ, làm ẩn hiện gương mặt tuấn tú, xinh động lòng người...

" Được, trận đấu có thể bắt đầu.. "

Tiếng Mộc Liêm vang to, tiếp đến là tiếng chuông lớn, trận thứ 9 coi như bắt đầu. Không nghĩ đến mọi người ở đây giử bình tỉnh thật lợi hại, thế nào thấy nàng con ngươi liền không sợ hãi, lại tỏ vẽ tò mò đâu...

" Ta xưng tự Tử Hạo, họ Mạc, xem ngươi có lẽ nhỏ hơn ta trạc 2,3 liền hảo nhường tiểu đệ ngươi a... "

Tử Hạo khinh người bộ dáng càng ngày càng đáng ghét, đáng tiếc hắn thế nào không đυ.ng liền đυ.ng Phong Kỳ nàng, hảo hảo cho nàng dạy lại tiểu nam hài nhà ngươi a..

( tg :của ta Kỳ nhi đã hơn 1000tuổi, ở đó mà tiểu đệ, đánh cho ngươi tan sương :">...)

" Ân, nếu Mạc huynh, kia đã nói như thế, liền tiểu đệ không khách khí "

Phong Kỳ khiêm nhượng hướng Tự Hạo thế tay, nói ít câu liền cười một cái hào sáng liền làm các nữ tử bên dưới một trận la hét không thôi,..

" Được, có khí thế, lên đi.. "

Tử Hạo nói xong liền thủ thế chờ đợi Phong Kỳ tiếp chiêu..

" ... "

Phong Kỳ không nói cũng không đáp, giữ nguyên tư thế ban đầu, còn hướng nữ nhân bên dưới nháy mắt một cái, liền khiến các nàng có người còn muốn lên ôm nàng sự việc bị thuộc hạ Khả gia ngăn cản....

...

_______________________________________

( Tg: :"> thích trêu gái a~, ta nói lão bà các ngươi a~..

Phong Kỳ : Ngươi khi nào có quyền lên tiếng, ta thách ngươi nói đấy, ta là không sợ... aw~ ui~ đừng mà...

Nhược Hàn, Duệ Tú, Như Yên : Ngươi là không sợ bọn ta....

Mỗi người một bộ phận nắm kéo Phong Kỳ người.

Phong Kỳ : Ta..ta không có, là..là tg rủ ta nhìn nhìn cái đẹp...ow~aw~a.. Tha tha cho ta..

Tg: " ... " * vù*

Cả ba nhìn tg: " ... " * chuồng lẹ thật *

Như Yên: " Từ nay cấm túc, liền không được phép chạm tỷ muội bọn ta, chúng ta đi!! ... "

" Được " 5 người thanh âm đồng loạt vang lên, kì này hảo giáo quấn không để nàng như thế phá lệ thành quen..

" A, đừng, ta không muốn, ₫ừng.... Không..... ")