Chương 46

Rời khỏi cái nơi gọi là sủng vật của mình, mang theo bên mình sũng vật tiểu Lam, y xem như lạnh lùng nhưng lại rất hiểu chuyện. Vì Phong Kỳ chỉ có duy nhất 1, tùy tiện mang theo 4 cái sủng vật bên mình là điều không thể, nếu còn tại chính mình dị giới, các nàng xem như này hành ₫ộng là chuyện bình thường. Nhưng này là cổ đại, hiển nhiên dắt theo nhìu cái to lớn bên mình sẽ làm kinh hãi mọi người a~...

" Các ngươi trước vào bên trong này, đợi sau khi yến tiệc kết thúc, lần lượt sẽ tìm chỗ thích hợp cho tất cả... "

" Là chủ tử "

Phong Kỳ mở ra kết ấn nhẫn giới, đưa ra khoản không mờ ảo hiện đến trước mặt các nàng. Lần lượt mỗi cái sủng vật đều ngoan ngoãn hiểu ý nghe theo đi vào. Đợi ₫ến tất cả đã vào bên trong chiếc nhẫn, Phong Kỳ đối Tiểu Lam nói chính mình cùng y nhanh một chút đến với yến tiệc. Vì trước các nàng đã ở đây được nữa canh giờ, tiệc sớm đã bắt đầu, nên không nhanh 1 chút, kia tiệc sẽ bị tên hoàng đế làm nháo thành chuyện gì không hay..

...

*Khánh Lăng Điện

" Các người mau chống tìm cho ra của ta hài tử, hắn không thấy, các ngươi liền như thế mất đầu đi!!! "

Ngồi trên long ỷ, Thừa Khang hoàng đế sắc mặt vô cùng không tốt. Hắn nhất thời vừa muốn mở ra yến tiệc liền nghe tin truyền đến của hắn hảo hài tử biến mất. Này là chuyện rất khó lường trước tâm hoàng đế, hắn cả nhiên thị vệ vừa báo đến tin không truy ra Tam Hoàng Tử thời điểm, liền từ trên long nhan ném thật lớn ngọc khối bình, lực đạo xém chút hắn tên thị vệ lấy mạng đi... Quả nhiên, có chọc giận, đừng nên chọc đến người hoàng thượng sủng hạnh..muốn toàn mạng tốt nên an an ổn ổn theo quy mình..

" Hoàng Thượng người trước ngui giận, không lại ảnh hưởng long thể... "

" Mau..mau lập tức tìm cho ra Thần Nhi của trẫm mau lên!!! "

Hoàng thượng sau khi được Thái Hậu trấn an đã giảm đi phần nào lữa giận. Hắn lệnh cho người toàn bộ các cung phải tìm cho bằng được con của hắn. Lính canh cùng thị vệ bên trong cung điện vừa kịp chuẩn bị lên đường tìm kiếm Tam Hoàng Tử thì bên ngoài cung một giọng nói không nhanh cũng không chậm nhàn nhạt cất lên..

" Ta ở đây , các người nhất cần tìm sao? .. "

" Thần Nhi!!! "

" A Thần!!! "

" Chủ Nhân!!! "

Cùng lúc bên trong cung phát ra nhìu cái hướng Phong Kỳ nàng mà gọi. Đổi lại với sự lo lắng của mọi người, Phong Kỳ chỉ ngang dọc nhìn lướt qua một cái gọi là cung nhân người..

*Grừuuu*

" Thần nhi, con con còn sống là còn sống sao.... "

Nữ nhân y bào cung nghiêm hoa lệ, cư nhiên lại không biết đến quy cũ từ trên nơi cao gần nơi ở hoàng thượng cùng hoàng hậu, không ngừng ngại, từng bước, từng bước chân vội vàng đi xuống lao nhanh đến ôm chằm lấy y, miệng gọi lấy tên y như vô cùng quen thuộc..

Nàng lấy tay đẩy nhẹ bờ vai nữ nhân, nhìn đến gương mặt bất giác ngẩn người...

" Mẹ người còn sống sao!? "

Cái gì!? Quả thật là mẹ nàng sao, dù rằng nàng không có đôi mắt xanh, cùng không có màu tóc bạch kim vốn có... Nhưng này gương mặt, thật sự không thể sai biệt..

" Con đang nói hồ đồ gì thế a, mẫu thân làm sao có thể chết.. Còn có nơi này hoàng thượng bảo hộ chúng ta an toàn.. "

Nàng nhìn đến nơi cao cao gương mặt đang vô cùng vui sướиɠ cùng hạnh phúc của tên y gọi là lão cha mình ở thế giới này..

" Thần nhi tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.. "

" Ái nhi con mau miển lễ, không cần như thế khách sáo đâu.. Chúng ta của con đều là người 1 nhà không cần như thế đa lễ.. "

Hắn nhanh phất đi cánh tay áo, miệng luôn miệng cười, miễn lễ cho Phong Kỳ nàng, giọng ôn nhu hỏi tiếp..

" Yến tiệc nhanh sẽ bắt đầu, con cùng mọi người chào hỏi, rồi ở nơi mẫu phi con thượng cạnh người bồi chuyện. Còn nữa, cái to lớn phía sau con sẽ không như thế đáng ngại chứ!? "

Hắn để ý tiểu Lam được Phong Kỳ nàng mang đến khá to và đáng sợ, mọi người cư nhiên lại gần muốn bắt chuyện đều bị nó grừ grừ làm cho sợ, mà tự giác rời đi.

" Phụ Hoàng, người yên tâm, tiểu Lam hắn là sủng vật của ta. Tự khắc ta sẽ không để hắn tùy tiện cắn đâu.. Đúng không Lam Lam!? "

Tiểu Lam như nghe hiểu liền cúi cái đầu to bự của mình thấp xuống cho Phong Kỳ xoa xoa, như ngầm đồng ý mọi chuyện y nói đều thật sự.

" Ân, mọi chuyện giao con.. Hiện tại tiệc cũng nên bắt đầu, Mễ công công mau cho yến tiệc mở đi "

Thừa Khang nhanh cho gọi vị công công ở cạnh mình ra hiệu hắn cho đại yến bắt đầu..

Không những trong triều đình quan viên đều được ăn lễ hội tận 7 ngày liền, mà cả nước đều vì sự thắng lớn của đại công chúa, cùng tìm lại được vị tam hoàng tử ₫ược sủng ái nhất của hoàng thượng, ngài song hỉ hào phóng cho dân chúng Đại Thanh được miễn thu thuế 3 năm liền. Dân chúng tung hô, cảm tạ đại ơn đại đức của hoàng thượng mà không ngừng nổ lực trồng trọt, phát triển cao thu lợi của giống trồng, kinh tế tăng cao, dân chúng thoát cảnh nghèo khổ thiếu thốn..

_______________________________________