Chương 5: Đại hội võ lâm

Bước xuống đại sảnh bên dưới khách điếm, Phong Kỳ hảo tìm cho mình một chỗ có cửa sổ ngồi vào. Trên người, nàng mặt một bộ y phục đen viền xanh. Vì từ khi rời khỏi y quán đến giờ nàng luôn mang chiếc mũ có khăn che màu đen nên khi đến đây hảo không làm mọi người hoãng sợ và cho nàng là " Yêu quái". Dù như vậy khá ổn, nhưng chiếc mũ này lại khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng, không những nóng mà còn khuất đi tầm nhìn. Nên nàng quyết định sau khi dùng xong thức ăn sẽ ra ngoài tìm mua một chiếc mặt nạ thay thế cái mũ này.

Nàng cho gọi tiểu nhị giúp nàng chuẩn bị ít thức ăn, do nguyên ngày hôm nay nàng chưa ăn thứ gì nên hảo cảm thấy rất đói a. Nàng gọi 2 đĩa màng thầu, 1 đĩa rau, và 1 đĩa thịt, do sức ăn lớn nên kêu như vậy cũng không quá nhìu khi còn ở y quán.

" Ân.. Xin công tử chờ đợi, ta lập tức cho người làm ngay"

Tiểu nhị ghi nhớ xong những gì khách quan vừa nói liền lập tức trở vào trong giang bếp cho đầu bếp chuẩn bị tốt các thứ vừa nêu liền đi ra ngoài tiếp những vị khách khác.

Trong khi chờ đợi thức ăn Phong Kỳ nàng thử xem xét tình hình xung quanh khách điếm này. Dù khách điếm không to nhưng cũng không ít khách đến. Những người trong khách điếm này đa phần đều là người trong giang hồ, vì mỗi người đều đeo bên thắt lưng một thanh kiếm. Chuyện từ bọn họ nghe được cũng kiến nàng có phần tò mò muốn đến nơi đó.

Người tên là A Lăng nói chuyện cùng bọn người của hắn .

" Uy này... Các ngươi là có biết nữa tháng nữa sẽ tới ngày gì không. "

Tên to con ngồi đối diện trả lời.

" Có hay không là ngày kế niệm chức vị Minh Chủ Võ Lâm không a.. "

Tên A Lăng trả lời.

" Uy ngươi nói đúng rồi... Nữa tháng sau sẽ cử ra người kế niệm chức vị"

A Lăng nói tiếp

" Nghe đâu lần này còn hứa sẽ chu toàn hôn sự cùng con gái Khả Minh Chủ nếu như có thể đánh bại 20 người trong bang phái của bọn họ cùng tiếp được 10 từ ông , ông sẽ gả con gái mình cho người đó. "

Tên bằng hữu của A Lăng nói.

" Ta nghe nói nhi nữ ông quả rất xinh đẹp a, dù nàng chỉ mới sang tuổi 15 nhưng đã khiến không ít vị công tử vì nàng mà si mê đến ngây dại. "

Vị bằng hữu nói tiếp

" Còn có một số người đến, tìm nàng cầu thân nhưng đều bị nàng từ chối...Nay lại có như vậy điều kiện sợ sẽ không dễ vượt qua.. "

Nghe bọn người A Lăng trò chuyện qua lại một hồi rồi lại thở dài ra, lại kiến cho Phong Kỳ không hiểu vì sao lại buồn cười. Lần này xem ra có chút thú vị, hảo thử một lần xem dung mạo của nàng tuyệt sắc như thế nào mỹ nhân, hảo so với Duệ Tú của nàng tốt hơn a.

Nhắc tới mới nhớ, hình như là nàng còn đang giận mình khi nãy vô lễ nghĩ lại thì "tại sao nàng lại có cảm giác với Duệ Tú nàng ấy được a, dù sao cả 2 cùng là giống nhau nữ tử a. Nhưng thật sự khi thấy như ẩn như hiện của nàng cái kia, thì tim nàng bỏng chóc đập nhanh như vậy lợi hại a.. Chẳng lẽ thật sự ta đã thích nàng... ". Phong Kỳ càng nghĩ thì bất giác đỏ ửng gương mặt.

Dùng xong thức ăn, nàng ly khai khách điếm liền đi hướng chợ tìm và mua thứ mình cần. Nàng đi được vài vòng thì cũng tìm được giang hàng bán mặt nạ. Dù chất lượng của nó không tốt lắm nhưng cũng có thể tạm dùng, chờ tới khi nàng kiếm được ngân lượng sẽ kêu người đặt biệt làm một chiếc mặt nạ mới cấp nàng.

Sao khi nghĩ kỹ nàng quyết định sẽ mua chiếc mặt nạ này liền từ trong tay áo lấy ra 2 quan tiền đưa cho lão bản. Nàng tháo xuống chiếc mũ có rèm che trên đầu xuống sau đó liền đeo lên chiếc mặt nạ mình vừa mới mua.

Khi nàng tháo mũ xuống lão bản bên cạnh không ngừng nhìn nàng mà há hốc mồm, lão nghĩ " không ngờ lại có công tử như vậy tuấn tú, còn có đôi con ngươi của nàng thế nào lại xanh thẩm". Do mãi nhìn nàng nên tới khi nàng ly khai, ông mới nhận định vừa rồi mình thật thất thố.

Phong Kỳ hẳn biết vừa rồi lão bản khi nãy nhìn nàng đến thất thố, nhưng nàng là không muốn để ý đến ông vì sắc trời bên ngoài không còn sớm nữa, nàng đeo xong chiếc mặt nạ thì liền ly khai giang hàng. Lúc nàng rời khỏi giang hàng của lão đi trên đường không ít ánh mắt đều nhìn về phía nàng. Có những nữ nhân còn cố tình va phải nàng, sau liền chạm vào ánh mắt xanh liền như người vô hồn. Vì chỉ đeo chiếc mặt nạ che nữa mặt trên nên nàng bị như vậy nhìn cũng không gì quan trọng.

Nàng đi về hướng khách điếm, vào trong gọi tiểu nhị giúp nàng chuẩn bị thức ăn xong liền hướng trên lầu đi lên. Tiểu nhị cùng những vị khách trong này đều vị nàng làm cho chú ý, tiểu nhị còn tưởng nàng là thần tiên tới khách điếm của hắn nữa .

" Ân...ân....liền liền hảo chuẩn bị cho tiên nhân ngài"

Tiểu nhị nhìn nàng trả lời, nhưng nàng đã đi lên trên từ bao giờ rồi.

Giọng nói của tiểu nhị vang lên phía trên nàng là nghe thấy nhưng là không muốn đáp trả hướng cửa phòng đi tới gõ vài cái nói.

" Tú nhi a... Ta biết sai rồi a... Nàng mở cửa cho ta vào được không a... "

"...... "

" Tú nhi a... Mở cửa đi a... Ta hảo đã biết lỗi rồi.. "

"................ "

" Tú nhi a... Ngoài này hảo rất lạnh a... Nàng có giận thì tốt liền cho ta vào trong, nàng xử lí ta thế nào cũng được a... "

Phong Kỳ ra sức khiến Duệ Tú mở cửa sau lại dùng chất giọng hết sức quỷ dị dụ dỗ Duệ Tú.

Duệ Tú nghe tiếng động bên ngoài liền biết nàng đã trở về nhưng là không ra mở cửa, ngồi trong phòng im lặng không nói gì, sau lại nghe thấy người kia bảo bên ngoài rất lạnh liền nghĩ "nếu mình không cho nàng vào trong hẳn sáng mai lại sẽ nhiễm phong hàn" nghĩ vậy càng thêm lo lắng Duệ Tú lập tức đi đến cửa mở ra nào ngờ..... Vừa mở ra đã bị tảng băng sắc lang này ôm vào người còn lấy đầu mình cọ cọ vào cổ của nàng, khiến nàng mặt đỏ ửng như trái cà chua a. Nàng đánh khẽ vào vai Phong Kỳ giả giọng hờn dỗi nói.

" Cái tên chết tiệt này giỏi cho ngươi dám khi dễ ta... Ta đánh chết ngươi a."

Phong Kỳ vừa thấy nàng mở cửa ra liền biết nàng là không còn giận mình nữa nên cô nhào tới ôm nàng vào trong lòng. Không ngờ khi ôm nàng vào trong người mình thì cảm nhận được hương thơm nhẹ từ người nàng tỏ ra nên cô cúi xuống cọ vào cổ nàng. Có lẽ nàng đã làm hơi quá nên là khiến Duệ Tú hội tức giận đánh vào vai nàng trách móc. Dù biết nàng vì thẹn quá hoá giận như Phong Kỳ vẫn không dừng ý định trêu trọc nàng, giọng điệu làm nũng nói với nàng.

" Tú nhi a... Nàng đánh ta hảo cảm thấy rất là đau a... "

Phong Kỳ vừa nói vừa giương đôi mắt xanh nhìn Duệ Tú, đôi môi khẽ cắn cắn nhìn giống chú chó nhỏ bị giàng mất đồ chơi vậy... Hảo đáng yêu a..

Duệ Tú bị nàng như vậy ủy uất nhìn mình, còn trưng ra bộ mặt đáng yêu như vậy thì không nhịn được mà ôm bụng cười.

Phong Kỳ ra vẻ đáng thương nhìn nàng để nàng đau lòng vì mình mà lo lắng. Nào ngờ nàng lại ôm bụng mình cười đến nổi toàn thân rung rẩy thì mặt nàng đên lại nhìn Duệ Tú chăm chăm. Nhưng có lẽ dáng vẽ của nàng khi nãy không làm cho Duệ Tú bình tĩnh được, gương mặt còn mang ý cười nhưng lại cố gắng kiềm chế....

Nàng chân nhón lên, tay khẽ chạm vào đầu Phong Kỳ nói.

" Kỳ nhi a.... Ngoan ngoan đừng dỗi nữa... Ta thương a... "

Nói xong câu mặt Duệ Tú không khỏi đỏ ửng lên, nàng vừa thừa nhận " mình là có tình cảm đối với Phong Kỳ sao".

Phong Kỳ bị hành động của nàng khiến có đôi chút khó chịu nhưng sau liền nghe nàng chính miệng nói thương cô thì có một cảm giác lạ thúc đẩy cô tiến tới chạm vào nàng. Nghĩ là làm, Phong Kỳ liền bước tới áp sát nàng tiến đến bên giường, nhìn sau vào đôi mắt của nàng, đôi mắt đen long lanh của nàng hiện đang phản chiếu hình ảnh của cô bên trong. Phong Kỳ càng nhìn càng si mê nhan sắc của nàng, vô thức đặt xuống đôi môi căng mộng của nàng một nụ hôn mãnh liệt.