Chương 7: Đánh nhau (1)

Phong Kỳ bị hắn đẩy làm rơi chiếc mặt nạ xuống nhưng đầu vẫn cuối xuống chưa động tĩnh gì.

Người dân bên đường nhìn phía Phong Kỳ rồi lại nhìn đám người nàng va vào, lắc đầu thở dài nghĩ rằng " ngươi quả nhiên xong rồi cả gan dám chọc giận phái Côn Sơn thật không muốn sống nữa a".

Mọi người cùng nhau nhìn nàng nhưng không một ai dám tiếp bước đở nàng đứng dậy hảo xem nàng có thương tổn chỗ nào hay không. Nhưng họ khi lướt qua người nàng chỉ muốn đi qua nhanh nhất có thể kẻo bị nàng liên lụy chọc giận bọn Côn Sơn trang thì khó mà sống yên ổn.

Bọn người Côn Sơn thấy nàng cứ mãi ngồi sởm trên mặt đất thì cho rằng nàng do quá sợ hãi bọn họ mà không thể nhắc nổi chân mình bỏ chạy.

Tên đầu lĩnh mở miệng giọng khinh bỉ nói.

" Êh tụi bây nhìn tên đó xem... Hẳn là sợ tới nỗi chân nhấc không lên rồi hahahahaha.... "

" Phải...phải đại ca, tên này quả nhát gan hahaha... "

Bọn người Côn Sơn không khác nhau mỗj bọn chúng đều hùa theo tên đầu lĩnh nói Phong Kỳ là ẻo lả, ốm yếu, nhát gan.... Nhưng bọn họ đều không biết rằng, đằng sau thân hình bọn chúng chế bai kia là 1 con "quái vật" đang cố kiềm nén cơn giận của mình.

Phong Kỳ từ đầu đến hiện tại vẫn chưa ngẩn đầu nhìn bọn chúng, nàng chỉ nhìn vào chiếc mặt nạ vở đôi kia của mình, bất giác nàng giương lên một nụ cười để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn. Nàng chống tay xuống đất bật người đứng dậy, động tác do quá nhanh khiến tên đứng gần nàng khi nãy giựt nãy mình lùi về sau vài bước.

Lúc này mọi người đều nhìn Phong Kỳ với ánh mắt kinh ngạc còn có chút hoảng sợ. Thân thể dù có ốm yếu giống thư sinh nhưng lại cao ráo thoát tục, gương mặt tuấn tú như hoạ, chân mày cao rậm, sống mũi thẳng cao, môi mỏng nhưng hồng hào, làn da trắng. Đặc biết hơn hết là đôi mắt của nàng, màu xanh khác thường của con ngươi thật làm họ chỉ cần bất giác nhìn qua thì không tài nào thoát khỏi chúng được.

Mọi người cứ thế mà nhìn Phong Kỳ từ trên xuống dưới. Còn có khi nảy những cô nương va phải nàng được như vậy chứng kiến tuấn tú gương mặt của nàng còn nô đùa cùng nhau bảo muốn làm người của nàng... Phong Kỳ nghe những lời đó của các nàng dù nói rất nhỏ nhưng lại bất giác rùng mình nghĩ " không phải chứ " nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên dáng vẻ chưa chuyện gì xảy ra...

Phong Kỳ không để ý đến ánh mắt mọi người nhìn vào mình. Nàng chỉ duy nhất hướng bọn người vừa rồi nói những lời không tốt đẹp kia về nàng.

Bị Phong Kỳ cứ mãi nhìn chăm chăm chính mình cùng thuộc hạ khiến tên đầu lĩnh không khỏi khó chịu quát to.

" Tụi bây, đánh hắn cho ta tên mắt xanh kia hảo làm ta cảm thất ngứa mắt... "

i xong hắn lùi về sau để thuộc hạ của mình lên phía trước dạy dỗ tên tiểu tử kia.

Bọn chúng nghe lệnh đại ca muốn đánh tên ẻo lả kia thì đều đồng thanh đáp trả.

" Dạ, đại ca"

Rồi hào hứng bước tời gần người Phong Kỳ, trong đầu nghĩ " kì này xem ngươi có hay không gan to dám đυ.ng đến bọn ta nữa".

Mọi người nghe được trò truyện hai bên thì không khỏi nhìn nàng Phong Kỳ mà thương hại " tội cho ngươi tuấn tú công tử, khi không lại chạm đến Côn Sơn trang, kì này xem ra ngươi là lành ít dử nhìu rồi"

Phong Kỳ đột nhiên bị đám người vây lấy thì không khỏi buồn cười nghĩ " các ngươi nghĩ có thể dể dàng chạm vào ta sao. Nàng nhìn bọn họ giương lên một nụ cười trong ý cười của nàng còn ẩn hiện chút muốn chơi đùa cùng bọn người này. Nàng mặc cho bọn chúng vây quanh nàng, những mũi kiếm sắc ngọn đang gần tiến về phía nàng nhưng nàng chỉ đứng im không làm gì.

______________chuyển cảnh____________

Tại một giang phòng

Duệ Tú sau khi bình tĩnh lại tâm tình thì nàng bắt đầu công việc chỉnh trang y phục trên người, ngồi vào bàn trang điểm mà nhìn vào gương chải lại những sợi tóc lộn xộn không theo quy luật về gọn gàng. Nàng định sẽ xuống đại sảnh phía dưới khách điếm dùng bửa nhưng nhớ tới hẳn chắc Phong Kỳ cũng ở đó nên nàng đành chọn hảo dùng bửa trong phòng. Nàng cho gọi tiểu nhị vào trong nhưng lại chứng kiến gương mặt biến sắc của hắn nên nàng hảo tâm hỏi hắn xem hắn có làm sao hay không lại như vậy đâu.

" Tiểu nhị ca, huynh có hay không không khỏe hay sao, gương mặt hảo tiều tuỵ... "

Tiểu nhị nghe được giọng nói của nàng thì ngẩn đầu dậy chưa kịp trả lời đã thất thần nhìn nàng không rời mắt.

Người hắn thấy trước mắt đây quả so với tiên nữ thật không khác nhau, gương mặt thanh tú, đôi môi đỏ căng mộng, chiếc mũi nhỏ cao, làng da trắng hồng, hẳn nếu công tử nhà nào lấy được nàng hẳn sẽ rất hạnh phúc, tiếc thay cho hắn thân phận chỉ là một điếm tiểu nhị nhỏ bé trong tửu lâu này cơ hội cùng nàng hữu duyên quả rất xa vời....

Duệ Tú thấy tiểu nhị nhìn nàng không rời mắt sau lại kẻ rủ mi như đang suy nghĩ điều gì đó nên tò mò hỏi hắn.

" Tiểu nhị ca, huynh không sao chứ...có hay không sức khoẻ kém.. "

Biết mình đã thất thố với nàng nên hắn vội trả lời.

" A...không...không ta là hảo khoẻ mạnh...đa tạ cô nương đã thay ta lo lắng.. "

Hắn nói xong liền mỉm cười cùng nàng. Duệ Tú thấy hắn như vậy mỉm cười với nàng thì không khỏi đỏ mặt biết mình là không nên cái kia quan tâm đến người lạ nay lại làm hắn có ý với mình thật không nên đành nhanh chống chuyển sang chuyện khác, đúng lúc nghe được tiếng bên dưới náo nhiệt sự tình nên hỏi hắn.

" Tiểu nhị ca, bên dưới là có chuyện gì xảy ra...mọi người dường như bàn tán rất nhìu... ".

Tiểu nhị thấy nàng lánh sao chuyện khác cũng không thêm chuyện khiến cả hai khó xử nên hắn thành thật trả lời nàng.

" Vừa rồi có vị công tử chạy từ khách điếm của chúng ta ra ngoài do chạy quá nhanh nên không cẩn thận va phải người của Côn Sơn trang, hiện vị công tử ấy đang bị bao vây bởi đám thuộc hạ của họ ta nghĩ không chừng vị kia công tử hẳn khó giử được mạng chính mình ".

Tiểu nhị nhớ ra điều gì đó liền tiếp câu nói tiếp.

" Vị kia công tử hội rất đặc biệt, đôi con ngươi của hắn hoàn toàn màu xanh khác hẳn với chúng ta người đại hán. Nghe nói đầu lĩnh bọn người Côn

Sơn chứng kiến như vậy tuấn mĩ dung nhan thì xin lòng ganh tị mà muốn đem hắn diệt trừ ".

Duệ Tú bị lời tiểu nhị hắn dọa sợ đến ngã ngồi xuống đất nghĩ " không... không..không thể là Kỳ nhi nàng được". Nhưng sự thật nàng không thể phủ nhận rằng người kia nhân không phải là Phong Kỳ vì duy nhất nơi đây chỉ có nàng là người sở hữu đôi mắt xanh sâu thẩm nên không lầm vào đâu được. Nàng cố gán giử hay chân không rung để đứng vững dậy xong tay liền bắt lấy cánh tay tiểu nhị dùng sức nắm lấy giọng tuôn ra như sắp khóc nói.

" Hiện...hiện tại bọn họ đang nơi đâu...có thể...có thể dẫn ta..đến đó...được không... "

Nàng nói nhưng mắt đã có phần ngấn lệ nhìn tiểu nhị cầu xin. Tiểu nhị nhìn nàng như vậy hành động, hắn không đáp lời nàng, chỉ gật đầu ý sẽ dẫn nàng đến chỗ bọn họ nhưng trong đầu lại nghĩ " hẳn vị công tử này là người quan trọng đối với nàng".