Chương 9: Đánh nhau (3)

Phong Kỳ hầu như không thể kiểm xót được sự kích động bên trong mình, nàng hầu như gϊếŧ gần hết bọn người Côn Sơn chỉ trong một đường kiếm. Nàng nhìn những xác chết trên mặt đất, cặp mắt khát máu vô tình lại chuyển hướng lên những tên còn lại.

Bọn người Côn Sơn sợ tới nỗi kiếm trên tay đều rời xuống, bọn chúng muốn chạy thoát khỏi nàng nhưng hiện giờ là không còn kịp nữa. Chứng kiến huynh đệ mình bị tàng sát bởi một con "dã thú" thì không tên nào còn có ý nghĩ điên rồ mà chạy đến nạp mạng. Tốc độ thi triển kiếm phát của nàng hơn hẳn bọn họ, nàng hẳn là còn hơn các bậc trưởng bối của bọn họ.

Bọn người Côn Sơn không dám hành động thiếu suy nghĩ nên tất cả số còn lại đều lui về sau tên đầu lĩnh, mặt cho nàng đứng đó nhìn bọn họ với ánh mắt khát máu kia, vì bọn chúng biết trang chủ sẽ trả thù cho chúng.

Phong Kỳ nghe được giọng nói Duệ Tú gọi mình, giọng điệu nức nở, đau thương kia của nàng dần làm Phong Kỳ lấy lại được ý thức, bản thân chính mình là đang làm nên chuyện gì. Con ngươi màu đỏ của nàng dần chuyển về màu xanh vốn có của nó, nàng nhìn đến những thi thể trên mặt đất thì ngay người nghĩ " không thể nào...chuyện gì đã xãy ra thế này... ". Vừa lúc nghe thấy tiếng hét đau đớn của nàng Duệ Tú. Phong Kỳ liền xoay người chứng khiến người nàng thương hiện đang ngồi trên mặt đất tay vịn vào gò má sưng đỏ miệng còn thấy rõ kia vết máu. Phong Kỳ vừa rồi mới lấy lại ý thức, hiện xảy ra như vậy sự việc một lần nữa con ngươi chuyển màu. Nàng thi triển kinh công lập tức bay đến người tên đầu lĩnh vận nội công một chưởng đánh hắn bay xa. Hắn bay tới vách tường bên kia thì dừng lại trên tường còn để lại nhìu vết nức lớn do hắn va chạm chứng tỏ người gây nên chưởng này có nội công không hề nhỏ.

Bọn người Côn Sơn thấy đầu lĩnh như vậy bị một chưởng đánh văng lập tức cuốn cuồn chạy tới chỗ của hắn xem xét. Chỉ thấy hắn hơi thở đã tắt, bọn chúng bị doạ sợ không nhẹ bỏ cả xác tên đầu lĩnh lại co chân bỏ chạy.

Người dân quanh đây không ai lên tiếng dị nghị, chứng khiến bọn họ chuẩn bị xuất kiếm mọi người đã vào nhà đóng hết tất cả cửa tránh đao kiếm lưu tình. Sáng hôm sau mọi người đa số kiếp sợ vì thủ hạ Côn Sơn trang đều chết kể cả Côn Sơn trang chủ đều cũng đã chết. Người thì nói rằng đêm qua có yêu quái đến đã gϊếŧ bọn họ, người thì nói chính vị công tử đêm qua vì một vị cô nương bị bọn họ ức hϊếp mà ra tay gϊếŧ hết tất cả những tên liên quan..... Cứ thế nhìu lời đồn về vị công tử muốn bảo vệ vị cô nương do người Côn Sơn trang khi dể mà ra tay gϊếŧ hắn cùng thuộc hạ ngày càng truyền miệng nhau khắp nơi. Những người mai mắn sống sót không còn dám bước chân vào giang hồ họ sợ một ngày nào đó tên "yêu quái" kia trở lại đến tìm bọn hắn gϊếŧ đi. Từ đó trên giang hồ không còn có bang phái nào tên Côn Sơn nhưng lại có người luôn nuôi dưỡng mối thù này hẳn nếu gặp được người đã gϊếŧ chết kia sự phụ cùng huynh đệ nhất định hắn sẽ cho người đó muốn sống không được, muốn chết không xong.

Phong Kỳ để chúng rời đi vì nàng cần đưa Duệ Tú rời khỏi địa phương này. Các nàng không thể lưu lại đây những lời đồn kia ảnh hưởng rất lớn tới các nàng.

Phong Kỳ dìu nàng Duệ Tú về tới khách điếm, trên đường trở về Duệ Tú luôn ôm nàng rất chặt biểu hiện không muốn mình ly khai nàng ấy thêm lần nào nữa, nàng là không thể thiếu mất Phong Kỳ.