Chương 50: Ngươi đừng véo mặt con!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đầu của hai người càng ngày càng gần lại, khi sắp chạm vào nhau, bên tai lại vang lên giọng nói mềm mại của Đoàn Đoàn: “Cha nương! Vậy sau này chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền đúng không ạ?”

Mặc dù Đoàn Đoàn còn nhỏ nhưng cậu bé cũng đã biết được ít nhiều về khái niệm tiền bạc.

Cậu bé biết năm ngoái gia gia nãi nãi bán bé heo trong nhà chỉ được hơn hai lượng bạc, hôm nay thấy cha và nương cậu bé nói bán lời được khoảng hai lượng bạc khiến đôi mắt to tròn của cậu bé mở to, vậy chẳng phải họ đi bán khoai tây thơm thơm kia một ngày thì sẽ có thể mua được một bé heo sao!

Nghĩ như vậy cậu bé vui vẻ hỏi cha nương mà lại hoàn toàn không biết bây giờ mình ở trong mắt cha nương chính là một cái bóng đèn nhỏ cực kỳ sáng!

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bị cắt ngang, hai người xấu hổ vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Sau đó lại nghe thấy bánh bao nhỏ nhà mình đang lẩm bẩm: “Vậy sau này chúng ta sẽ có thể mua rất nhiều heo con, gà con và vịt con!”

“Còn có thể mua được bánh ngọt nữa!” Năm ngoái trước Tết Nguyên Đán, Tần Tĩnh Nghiễn được nghỉ, cậu trở về đã mang cho cậu bé một miếng bánh nhỏ, từ đó chú mèo tham ăn này vẫn nhớ cho tới tận bây giờ!

Một lát sau cậu bé nói tiếp: “Bé heo, gà con và vịt con lớn lên chắc chắn sẽ rất ngon! Năm ngoái nãi nãi làm gà cho con ăn rất ngon! Cả thịt nương làm cũng ngon!”

Nghe thấy lời nói trẻ con của cậu bé, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản dở khóc dở cười liếc nhìn nhau, cả hai không hẹn mà cùng bật cười thành tiếng!

Con mèo nhỏ ham ăn này! Cứ tưởng rằng cậu bé cảm thấy gà vịt rất đáng yêu nên muốn nuôi, nàng còn lo có lẽ cậu bé sẽ khóc nếu nuôi lớn để làm thịt, kết quả ai ngờ người ta muốn ăn nên mới muốn nuôi!

Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng cười của cha nương, cậu bé nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn hai người họ: “Cha nương, sao hai người lại cười vậy ạ? Đoàn Đoàn nói không đúng sao?”

Tần Tĩnh Trì xoa nắn gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cậu bé, hắn vừa cười vừa nói: “Đoàn Đoàn nói rất đúng!”

Đoàn Đoàn nhăn mặt như một ông cụ non, cậu bé nhào vào lòng Giang Oản Oản và chỉ để lại một cái mông nhỏ cho Tần Tĩnh Trì, sau đó buồn rầu nói: “Nương ơi… Cha đáng ghét quá! Cha véo mặt con đau quá!”

Giang Oản Oản ôm cậu bé, nàng cười mắng Tần Tĩnh Trì: “Ngươi đừng véo mặt con! Làm Đoàn Đoàn của chúng ta đau rồi kìa!”

“Bảo bối, chúng ta không chấp nhặt với cha con nữa, cha thật đáng ghét mà!”

Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng lấp lánh, cậu bé hỏi: “Nương, nương cũng cảm thấy như vậy ạ? Cha quá đáng ghét đúng không ạ?”

“Đúng vậy, cha rất đáng ghét! Hôm nay chúng ta mặc kệ cha, được không hả?”

Đoàn Đoàn cau mày, cậu bé suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Không được! Mặc dù cha rất đáng ghét, nhưng... Nhưng cha tốt lắm đó ạ! Chúng ta... Chúng ta vẫn nên tha thứ cho cha đi ạ!”

Trước kia khi nương không quan tâm cậu bé, cha sẽ dẫn cậu bé đi ra ngoài chơi, sẽ cho cậu bé ngồi lên vai cha! Thậm chí còn lén lút cho cậu bé kẹo nữa! Cha rất tốt!

Nhưng... Nhưng cậu bé không dám nói cho nương biết, nếu không nương sẽ rất tức giận.

Giang Oản Oản nghe thấy thằng nhóc nói vậy, nàng nhìn Tần Tĩnh Trì rồi ra hiệu cho hắn bế Đoàn Đoàn.

Nghe thấy giọng điệu trẻ con của Đoàn Đoàn, trong lòng Tần Tĩnh Trì có đủ loại cảm xúc, hắn không khỏi nhớ tới khi thằng nhóc này vừa mới ra đời.

Khi đó Giang Oản Oản không có sữa, hơn nữa nàng còn hoàn toàn không quan tâm tới cậu bé, thằng nhóc đói đến mức khóc òa lên, đáng thương như một con mèo con vậy, lúc đó hắn chỉ đành gửi Đoàn Đoàn cho cha nương, nuôi lớn cậu bé bằng cháo gạo.

Khi đó hắn vẫn còn theo học sư phụ của hắn, ngày nào cũng làm rất nhiều công việc bẩn thỉu mệt mỏi, nhưng lại không kiếm được bao nhiêu tiền.