Chương 31: Anh Đã Rời Đảo Chưa?

nhóm dịch: bánh bao

Xuống xe buýt đường dài, hành khách ở nhà ga vẫn rất nhiều, Khương Vãn ước gì dắt ba đứa nhỏ vào thắt lưng mình, chỉ sợ đứa nhỏ không để ý liền bỏ chạy.

“Tiểu Đao, cháu nắm chặt em trai không thể buông tay, hiện tại chúng ta đi mua phiếu tàu.”

Cố Tiểu Đao một tay dắt hai đứa, nắm chặt không buông, Khương Vãn đeo túi xách, nắm tay còn lại của Cố Tiểu Ngư, bốn người đi mười phút, đến ga xe lửa bên cạnh mua phiếu.

Xếp hàng nửa giờ, chỉ mua được một phiếu giường nằm, may mắn là giường tầng dưới, không cần leo lên leo xuống phiền phức như vậy.

Chỉ mua một cái giường ngủ đã tiêu tốn hơn hai mươi đồng, hôm qua ở xã cung ứng tiêu thụ mua cho mỗi đứa nhỏ mười mấy đồng quần áo, giày dép cùng nhu yếu phẩm hàng ngày, lại dùng hơn ba mươi, hơn nữa phiếu xe buổi sáng cùng tiền mừng cho Cố Đại Lực tùy lễ, hiện tại trên người cô chỉ còn lại một trăm ba mươi sáu đồng năm xu.

Năm nay giá cả quả thật thấp, nhưng không chịu nổi đi xa, lại mang theo ba đứa nhỏ cái gì cũng phải mua, tiền phiếu còn lại hẳn là đủ chống đỡ đến bộ đội, sau khi đến bộ đội, vậy toàn bộ đều dựa vào Cố Bắc Xuyên nuôi sống.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nghĩ đến Cố Bắc Xuyên, trong lòng cô ngứa ngáy, anh đã rời đảo chưa? Hay là ra ngoài nhiệm vụ? Mặc kệ vậy, dù sao cô cũng mang theo giấy chứng nhận kết hôn, cho dù Cố Bắc Xuyên không có ở đây, bộ đội cũng sẽ để cô định cư trước.

***

Phiếu tàu là ba giờ, hiện tại mới một giờ rưỡi, Khương Vãn mang theo ba đứa nhỏ đến nhà hàng quốc doanh bên cạnh, năm nay mì dương xuân chỉ tám đồng một chén, mì canh rau có rau cũng mới một xu năm.

Khương Vãn nhìn thực đơn một chút, gọi bốn chén mì hoa đào, ba xu năm một chén, mỗi chén cần hai phiếu.

Mì hoa đào trước kia cô đã ăn rồi, trên mì rải một miếng thịt kho tàu béo ngậy, còn có hai viên chiên, thập phần mỹ vị.

Mấy đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, đắt thì đắt thôi.

Mì bưng lên, một miếng thịt ngũ hoa dài hai tấc, cộng thêm canh nước thịt, ba đứa nhỏ ăn cũng không ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Ngư ăn xong thịt ba chỉ và viên chiên, trông mong nhìn thịt trong chén anh em.