Chương 11: No money miễn bàn

Bờ biển bên thành phố H, Lâm Thời Vũ cùng mấy bác gái dọn dẹp căn nhà gỗ nhỏ, y muốn cải tạo nơi này thành một quán nước. Căn nhà gỗ ngay gần biển, đêm dăng đèn cùng gió nhẹ với trăng sáng, quả thật rất đẹp, hơn nữa địa phương bên cạnh có rất nhiều khách sạn nổi tiếng, chỉ sợ khách đến quá đông, tiền ko có chỗ để.

Hôm sau quán nhỏ chính thức mở cửa, Lâm Thời Vũ dùng tiền Bạch Kiều Hiên, đương nhiên sẽ để cậu đặt tên, bảng gỗ treo trước cửa, đề "No money miễn bàn", Lâm Thời Vũ không dám nhìn bảng tên, lù dù ngồi trong quán pha trà thưởng cùng mấy bác gái đã giúp đỡ dọn quán, thật ra ai có ý định đến đây đều sẽ mang tiền, không có ý định vào mà nhìn thấy tên cũng sẽ tự khắc đổi tự tôn thành tiền nhưng rốt cuộc Lâm Thời Vũ vẫn là không thẩm nổi.

Biển ở đây thịnh hành làm khu nghỉ mát, không đánh bắt cá nên có rất nhiều quán khác cạnh tranh, chỉ là căn nhà gỗ này view đẹp, bởi vậy nên giá thành không rẻ, rốt cuộc cũng chỉ có Lâm Thời Vũ dám bỏ tiền ra mua một cỗ chật hẹp mà lại đắt đỏ này.

Quán trang trí theo phong cánh cổ điển mà tươi mới, nhà gỗ dăng đèn vàng mọi ngóc ngách, mỗi bàn đều có thể hướng ra cửa sổ ngắm cảnh, buổi sáng giống như quán nước bình thường, tiếng nhạc du dương mang hồn người hướng ra biển, buổi tối lại như quán bar, nhộn nhịp hơn hẳn với đèn led nhấp nháy, điệu nhạc cũng thay đổi từ nhẹ nhàng thành nhạc trẻ xôi động.

Quán đông khách đến nỗi Lâm Thời Vũ phải chật vật, cả ngày chạy đông chạy tây, hầu hết người đến đây đều là cậu ấm cô chiêu, mà giá thành nước cũng vì thế mà đắt hơn ba đến bốn lần quán khác, giá thành đắt cộng thêm biển hiệu cực hút mắt và cách pha chế đặc biệt không nơi đâu có, đánh thẳng vào tâm lý các cô cậu ấm muốn khoe của, Lâm Thời Vũ không cách nào một mình chống đỡ, thuê liền một lúc sáu nhân viên, tuyển chọn toàn trai xinh gái đẹp, trong một tháng biến quán thành top đầu trong giới thương mại tại biển thành phố H, chỉ tiêu một tháng thậm chí gần bằng khách sạn nổi tiếng nhất nơi đây, trở thành điểm hút mắt của giới nhà giàu.

Quán nước nhỏ nhanh chóng mở rộng quy mô, Lâm Thời Vũ mất một tháng sửa lại quán cho rộng rãi hơn, càng làm nó thêm hút mắt, trước kia y cùng Bạch Kiều Hiên cũng mở một quán bar nhỏ, công thức phá chế đều là do hai người nghĩ ra, ở trong giới vô cùng nổi tiếng, nhưng lúc đó hai người cũng không để ý lắm, chỉ mang ý định mở kiếm chút tiền tiêu vặt, bây giờ tự tay tiếp quản quán, Lâm Thời Vũ một lần nữa tưởng niệm, càng đặt thêm kì vọng vào quán này, Bạch Kiều Hiên cũng cảm thấy như vậy, suốt thời gian dài ngày nào cũng gọi điện nói muốn nhìn quán một chút, lúc nào cũng cười đến vui ôn lại chuyện cũ với Lâm Thời Vũ.

Mấy ngày nay Lâm Thời Vũ để ý đến một nam nhân tướng mạo suất chúng, hắn ngày nào cũng đến quán nhỏ này, thật ra vị khách ngày nào cũng đến không nhiều, chỉ là hắn mỗi lần đến đều ngồi trước quầy pha chế nhìn cậu, nhìn thật lâu, thời gian đến đều chuẩn xác từ tám giờ tối đến khi quán đóng cửa.

Mỗi ngày đều như vậy nhìn y, Lâm Thời Vũ có cảm giác mình bị quấy rối, một lần hỏi tên của hắn, y choáng váng đứng ngồi không yên.

"Tôi là Ôn Trạch Dương!"

.

.

.

Còn một tháng nữa là kết thúc nghỉ hè, chân Bạch Kiều Hiên cũng đã hoàn toàn khỏi, chạy nhảy không thành vấn đề, chỉ là chạy quá nhanh vẫn sẽ thấy nhức.

Tính lại tháng vừa qua, cô dì chú bác, ông bà nội ngoại đến thăm trộm nhét không ít tiền cho cậu nên cũng không đến nỗi nghèo túng, chỉ còn một tháng, cậu muốn đến thăm Lâm Thời Vũ cùng "No money miễn bàn", vốn muốn nhân lúc này cùng ba mẹ Hạ đi nghỉ dưỡng một chuyến, cũng chẳng ngờ hai bọn họ đột nhiên bận công tác.

Chuẩn bị đầy đủ vé máy bay cùng hộ chiếu, Hàn Tư Thương đột nhiên nhắt tin qua muốn rủ cậu cùng đi chơi, Bạch Kiều Hiên từ chối, nói mình bận, mỗi ngày hắn đều bồi cậu chơi thật vui, cũng dần cảm thấy người này thật ra cùng nguyên tác không giống nhau, nhưng dạo này Bạch Kiều Hiên có đọc qua một bộ tiểu thuyết, cậu nhân ra những trò chơi kia cũng là một phần cảm hóa và bù đắp mà nữ chính dành cho nam chính, đơn giản nếu cậu tiếp tục cùng Hàn Tư Thương thân cận, sẽ có một ngày hắn thích cậu, vậy nên dạo này Bạch Kiều Hiên cật lực né tránh hắn, còn chưa kịp nghe hắn nói đi chơi ở câu cậu đã cúp máy.

Hàn Tư Thương hiểu rõ cậu là đang né hắn, chỉ là không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng hai người đang tiến triển rất tốt.

Gần đây bởi vì dành thời gian cho Bạch Kiều Hiên, công việc chồng chất, hắn hiện tại phải qua thành phố H công tác, nhưng con người mới biết yêu chỉ nghĩ đễn chữ xa sẽ nhớ, trùng hợp bên thành phố H có chỗ ăn chơi mới nổi, hắn đương nhiên nghĩ muốn cậu đi cùng đầu tiên, chỉ là không nghĩ đến, Hạ Hiên sẽ từ chối hắn.

Chuyến bay hạ cánh, Bạch Kiều Hiên không nói với Lâm Thời Vũ, muốn dành một bất ngờ thật lớn cho y, Bạch Kiều Hiên trước hết thuê khách sạn gần đó, ôm túi lớn túi nhỏ đến "No money miễn bàn", kì thật biển hiệu cực hút mắt, Bạch Kiều Hiên ôm bụng cười, cậu chỉ tùy tùy tiện tiện nói một cái tên, không ngờ Lâm Thời Vũ thật sự chấp nhận, nhưng kể ra cũng nhờ cái tên này mà quán hút khách hơn hẳn.

Bước vào quán nhỏ, Bạch Kiều Hiên như quay lại thời trung học, cái lúc cậu mở quán bar cùng Lâm Thời Vũ, hoài niệm nhanh chóng tan đi, Bạch Kiều Hiên hóa trang một phén, đội tóc giả đeo kính da^ʍ, đảo mắt chỉ thấy nhân viên bận bù đầu, Lâm Thời Vũ lại ngồi một bên vừa thưởng trà vừa chỉ đạo, biết sao đây, bây giờ đều là tư bản chủ nghĩa rồi, khách hàng là thần tiên ông chủ mới à thượng đế.

Nhân viên lần đầu thấy vị khách này, chuẩn bị đưa menu cùng giới thiệu sơ qua, ai ngờ nam nhân trực tiếp kêu một cốc nước "hồi xuân".

Nhân viên: "..." Ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần, trong menu không hề có loại này, trên thị trường cũng chưa từng nghe qua.

Lâm Thời Vũ để ý đến, đối diện ánh mắt Bạch Kiều Hiên, y đi đến nắm tóc giả cậu kéo xuống, biểu cảm đổi thành bất ngờ xen lẫn chút hoảng sợ, sau đó liền nhanh chóng cười tươi như hoa.

"Sao đến đây mà không báo trước với tao vậy?, ông chủ~".

Nhân viên: "!!!?".