Chương 13: H2O

Hồi nhỏ Ôn Trạch Dương có một vị hôn phu, ban đầu hắn không chấp nhận, đơn giản vì không thích người khác áp đặt cuộc sống của mình, tất cả cũng chỉ tại hôn phu nhỏ của hắn quá đáng yêu, ngày nào cũng quấn lấy hắn một tiếng ca ca hai tiếng cũng ca ca, mỗi lần như vậy tim hắn đều nhũn ra, lâu dần sinh ra yêu thích, liền cảm thấy cuộc hôn nhân này cũng không tệ.

Năm hôn phu nhỏ của hắn năm tuổi, cậu bởi vì ba mẹ bận rộn, lúc đến trường đón người đã không thấy cậu đâu, hôn phu nhỏ của hắn bị bắt cóc, không rõ sống chết ra sao, Ôn Trạch Dương kể từ khi đó vẫn luôn thương nhớ hôn phu nhỏ, thậm chí mỗi lần gặp ai đó có đường nét giống hôn phu nhỏ một chút, chỉ cần họ không có hạnh phúc ( người yêu) bên cạnh, hắn sẽ mang người đó về, sắn sàng chi tiền bắt họ mặc đồ giống hôn phu nhỏ, ăn đồ giống hôn phu nhỏ, nhưng rốt cuộc cảm giác đều không đúng.

(Ôn Trạch Dương không tìm người có người yêu vì hắn biết người kia không phải hôn phu nhỏ, hơn nữa hắn hiểu cảm giác người yêu bị cướp khỏi tay, vô cùng thống khổ) .

Cho đến khi hắn gặp được Mặc Đoan, người này vô cùng giống hôn phu nhỏ của hắn, Ôn Trạch Dương không kìm được nhìn nhiều hơn một chút, sau một thời gian, hắn càng cảm thấy người này rất giống.

Trong nguyên tác, Ôn Trạch Dương sau khi từ nước ngoài trở về liền đến tìm bạn thân là Hàn Tư Thương, sau đó vô tình gặp được Mặc Đoan, nghĩ đến Mặc Đoan là người yêu của bạn thân liền từ bỏ, chỉ là sau khi nghe chính miệng Hàn Tư Thương nói chỉ là chơi qua đường, hắn liền muốn đem người về nhà, Hàn Tư Thương không đồng ý, Ôn Trạch Dương nhìn những vết thương trên người Mặc Đoan, đau lòng liền cãi nhau với Hàn Thư Thương, nhất quyết đòi đem người đi. Mặc Đoan cảm nhận được sự dịu dàng ôn nhu của hắn liền muốn dựa dẫm, Hàn Tư Thương tức giận kể hết mọi chuyện cho cậu, Mặc Đoan mới biết hóa ra mình cũng chỉ là thế thân trong mắt Ôn Trạch Dương, cậu thất vọng tột cùng, thà rằng đừng mang ánh sáng đến cho cậu, chút hi vọng cuối cùng cũng không bị vụt tắt.

Ôn Trạch Dương thật ra đã yêu Mặc Đoan, nhưng bây giờ cậu không tin hắn, Ôn Trạch Dương chỉ đành dùng cách chơi bẩn, đâm sau lưng Hàn Thư thương một vố thật đau, cướp Mặc Đoan lại về tay. Trong bãi đố xe hôm đó, Ôn Trạch Dương chĩa súng về phía Hàn Tư Thương, Mặc Đoan lại một mực đứng chắn, bảo vệ Hàn Tư Thương đang bị thương phía sau lưng, Ôn Trạch Dương hết cách, chỉ đành thu súng về, sau ngày hôm đó, hắn cắt đứt quan hệ với bọ họ và giới hắc đạo, quay lại nước ngoài ở ẩn, sau này cho đến cuối chuyện cũng không thấy hắn xuất hiện lần nào nữa, mà lý đó Ôn Trạch Dương tự dưng không tranh không đoạt nữa chính là vì hắn nhận ra Hàn Thư Thương yêu Mặc Đoan hơn hắn, và ngược lại, cùng với đó, hắn biết Mặc Đoan chính là hôn phu nhỏ mất tích nhiều năm, hắn tự nhận mình không thể bảo vệ Mặc Đoan thật tốt, ép cậu bên mình cũng không phải chuyện tốt, chi bằng để cậu lựa chọn con đường của mình, sống thật hạnh phúc.

Ngẫm lại nguyên tác Bạch Kiều Hiên không khỏi rùng mình, có chút tức giận nhìn Ôn Trạch Dương.

Ánh mắt ai đó nương theo bước chân ngày càng lại gần, nam nhân cầm theo ly rượu vang, khẽ lắc làm đá va chạm với miệng cốc, tạo ra vài tiếng vang nhỏ không đáng chú ý, Bạch Kiều Hiên vẫn theo phản xạ nhìn qua, chỉ thấy thân ảnh cao ráo, mày kiếm, mắt to, mũi cao, chính là kết hợp không thể hoàn hảo hơn, Hàn Tư Thương không mặc âu phục như thường ngày, chỉ đơn giản với áo sơ mi trắng cùng quần âu, nhìn trông trẻ trung hơn nhiều, hôm nay hình như hắn hơi khác, khác không phải ở cách ăn mặc, khác chính là ánh mắt nhìn cậu vẫn luôn ấm áp nay lại lạnh thấu tim gan.

Hàn Tư Thương tựa tiếu phi tiếu, giọng nói trầm thấp phát ra khiến Bạch Kiều Hiên không khỏi lạnh sống lưng: "Thật trùng hợp!".

"H..Hàn ca! Thật trùng hợp haha".

"Ra đây là Lâm đại ca mà em từng nhắc đến sao? Lâm gì nhỉ?" Hắn lộ ra dáng vẻ suy tư giả dối "Lâm Thời Vũ!?".

Lâm Thời Vũ bất ngờ giật thót, y liếc Bạch Kiều Hiên một cái, xong liền lập tức thu hồi bảy phần hốt hoảng trong đáy mắt, chỉ là Ôn Trạch Dương vẫn loáng thoáng nhận ra gì đó.

Không cần nghĩ nhiều, Hàn Tư Thương chính là đang ám chỉ cho hắn, Ôn Trạch Dương không bất ngờ, hắn đã điều tra qua một chút, chỉ là chưa chắc chắn lắm, hắn đem tay Lâm Thời Vũ kéo đi, sức lực hắn quá lớn, Lâm Thời Vũ không cách nào chỉ đành thuận theo hắn.

Bạch kiều Hiên ngơ ngác, rõ ràng cậu chưa từng nhắc đến tên của Lâm Thời Vũ trước mặt Hàn Tư Thương, chỉ có một lần duy nhất gọi điện thoại, cũng chỉ gọi ba chữ "Lâm đại ca".

"Anh làm sao mà biết tên cậu ấy?".

Hàn Tư Thương không che giấu: "Điều tra một chút, lại không ngờ thu hoạch được phát hiện lớn".

Theo nguyên tác, Hàn Tư Thương là người đầu tiên điều tra ra chân tướng thân thế Mặc Đoan, sau đó át đi, tìm vài thông tin giả thay thế, vì vậy mới có chuyện Ôn Trạch Dương điều tra thế nào kết quả cũng nhận định Mặc Đoan và hôn phu nhỏ là hai người khác nhau. Hôn phu nhỏ của hắn, tên Lâm Thời Vũ, lúc đọc truyện Bạch Kiều Hiên cũng rất bất ngờ, bản thân chỉ trùng tên, bạn thân lại trùng cả tên cả họ!!.

"Em vừa nói cậu ta là người yêu của em?".

"A.à.. Đúng, đúng vậy, có chuyện gì sao?" Bạch Kiên Hiên đột nhiên có cảm giác bị chồng bắt gian nɠɵạı ŧìиɧ, tâm thái tự nhiên có chút sợ sệt.

Hàn Tư Thương trong lòng không khỏi có chút biệt nữu, lạnh mặt đem thân thể Bạch Kiều Hiên chông vùi trong đáy mắt, hắn đem đoạn ghi âm lần trước, không có ý định bật lên, cũng không có ý định đưa cậu tự xem, chỉ để lại một câu: "Quên rồi?".

Hắn quay người rời quán, Bạch Kiều Hiên không chắc chắn lần trước hắn có ghi âm được hay không, nhưng càng không muốn mạo hiểm, liền bám đuôi hắn theo đến khách sạn.

"Vào đi".

Bạch Kiều Hiên nhình thoáng qua phòng hắn, căn phòng phủ một tầng ánh vàng ấm áp, lại không thể che giấu sự lạnh lẽo trống trải, so với những khách sạn khác đều là điểm này giống nhau.

Hàn Tư Thương cầm ra hai ly thủy tinh, một bên có vẻ là rượu vang đỏ, bên còn lại là chất lỏng trong suốt, không xác định được có phải rượu hay không.

Hắn đưa ly nước trắng cho cậu, Bạch Kiều Hiên nhấp thử một hụm...à, hóa ra là H2O.