Quyển 1 - Chương 15

Từ sau khi Văn Châu rời ký túc xá của trường, tính luôn chuyện ăn ý nhau lần trước giữa Đoàn Ứng và Văn Châu nhưng lại có một khoảng thời gian không liên lạc, thỉnh thoảng hắn sẽ lơ là, khi đi một mình cũng thường xuyên anhớ tới khuôn mặt đỏ bừng ngại ngùng, làm động lòng người và dễ thương của cô gái ấy.

"Học trưởng, em sợ quá..." Tiếng người ồn ào với tiếng nhạc ầm ĩ náo nhiệt, còn có một vài đàn ông tới bắt chuyện thô tục, nói năng khiến nhã.

"Em đang ở đâu?" Đoàn Ứng đang chụp hình ở ngoại cảnh (bên ngoài), nghe xong liền bỏ hết công việc trên tay sang một bên, máy ảnh đeo trên cổ thả buông xuống l*иg ngực, hắn không hỏi thêm lời, trực tiếp bảo Văn Châu nói cho mình biết địa chỉ.

Thật ra Văn Châu vốn không muốn làm như vậy, nhưng lời cảnh cáo lần trước của Tề Tư Di và Hạ Vi quả thực làm cho nàng không vui, câu đáp lại kia của nàng chỉ là anh trai thôi nghe cũng đơn thuần kinh tởm, bây giờ nàng chỉ muốn bật lại trực tiếp từng câu gắt đơn giản thô bạo. Thành thật mà nói, có rất nhiều chiêu ghê gớm không bao giờ xảy ra sai sót.

Đoàn Ứng đến nơi liền đi vào thì thấy có một vài nam nữ đang quẩy dưới ánh đèn neon, rapper và quầy bar trên sân khấu đang diễn ra rất sôi nổi. Văn Châu rất dễ tìm thấy, nổi bật như ngọc trai đang phát sáng, lúc này đang ngồi lúng túng ở góc sô pha, khuôn mặt nhìn có vẻ đẹp tự nhiên đơn thuần rất xinh đẹp, mái tóc đen óng ả, mặt trắng như tuyết, đôi môi hồng thắm.

"Em gái à, em đừng sợ, tụi anh không phải là người xấu đâu, chỉ là muốn mời em uống một ly thôi."

Bàn tay đang muốn đặt lên vai nàng thì bị Đoàn Ứng tóm lấy, trên mặt hắn phủ đầy sự lạnh lùng, khuôn mặt bình tĩnh đẹp trai khác rõ rệt với thường ngày, mặt mày ảm đạm u ám. Đứng bên cạnh Văn Châu đối mặt với người khác, dáng người cao ráo sống lưng thẳng tắp.

"Đừng bám dính em nữa, em, bạn trai em tới rồi!" Văn Châu thấy hắn không kiềm được mà hốc mắt cũng đỏ hoe, cũng không sợ khuôn mặt lạnh lùng của hắn, tỏ vẻ đáng thương nhìn chằm chằm hắn, còn ỷ lại uất ức, bàn tay nắm chặt góc áo của hắn hơi run rẩy.

Đoàn Ứng bỏ lỡ tầm mắt giao nhau với nàng, nhưng tư thế đứng chắn ở trước mặt nàng không thay đổi.

Có mấy người đàn ông kia bị doạ sợ, nảy sinh ra ý muốn rút lui trên khuôn mặt, tính không ra dám gây sự trước mặt mọi người, chửi mát xong rồi rời đi, trong miệng cứ suốt ngày lẩm bẩm hoặc lớn tiếng rầy rà những ngôn từ bẩn thỉu.

Văn Châu bị bọn đàn ông nói là con điếm không biết giữ trinh tiết, là người đàn bà dâʍ đãиɠ, ăn mặc lẳиɠ ɭơ hở hang như vậy cũng dám đi ra ngoài. Những giọt nước mắt cố nén lại nhưng vẫn rơi xuống.