Chương 88

Sau khi nhận cái tát trời giáng cũng như mấy lời mắng chửi vô cùng khó nghe từ Nam Cung lão gia, nữ chủ Đỗ Minh Nguyệt bày ra vẻ mặt vô cùng oan ức và ủy khuất chạy khỏi dinh thự của Nam Cung gia.

Nữ chủ đã chạy khỏi đó, lúc này bên trong sảnh lớn của Nam Cung gia chỉ còn lại mỗi hai ông cháu nam chủ Nam Cung Diệp và Bạch Nhật Hy cùng với Chu Nhất Chu Dạ.

Nam Cung lão gia gương mặt đã trở nên đen kịt như đáy nồi và nét mặt của lão ta cứ liên tục thay đổi từ tức giận rồi bỗng trở nên bật cười thành tiếng đầy hoang dại.

“Haha, ta đây sống hơn nửa đời người, ra vào thương trường đối mặt với biết bao nhiêu kẻ mặt người dạ thú, ta tự tin là một đại lão có mắt nhìn người nhưng thật không ngờ ta lại có ngày hôm nay. Dẫn sói vào nhà, nuôi ong tay áo. Tạo nghiệt! Đúng là tạo nghiệt! Hahaha…” Nam Cung lão gia điên cuồng cười lớn, lão ta vừa nói vừa cười khùng khục.

Lão ta cười điên dại đến mức mà bắt đầu trở nên ho khan. Tiếng cười và tiếng ho hòa lẫn vào nhau tạo nên âm thanh vô cùng khó nghe. Và ngay tiếp sau đó, lão ta liền trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn.

Nam Cung Diệp bị cảnh tượng trước mắt dọa cho đứng ngây ngốc trong giây lát rồi anh ta mới bắt đầu trở nên cuống cuồng chạy đến đỡ lấy ông của mình và lớn giọng hô to:

“Người đâu, mau gọi xe cứu thương!”

Ba người Bạch Nhật Hy lúc này cũng đã không còn việc gì mà phải nán lại ở Nam Cung gia nữa, cô giả vờ như không hề nhìn thấy sự náo loạn ở đây rồi lạnh nhạt nhấc chân rời khỏi chỗ này.

Nam Cung Diệp đang đỡ lấy thân thể già nua của Nam Cung lão gia với vài ba người làm đang vây quanh, Nam Cung Diệp khi nhìn thấy Bạch Nhật Hy bỏ đi thì vội vã đưa một tay ra muốn giữ cô lại nhưng cuối cùng cũng chỉ bắt được không khí.

-----------------

Qua ngày hôm sau, chuyện Nam Cung lão gia đột ngột phát bệnh rồi bị đưa đến bệnh viện không biết tin tức từ đâu lọt ra bên ngoài và đến tai mấy tên phóng viên nhà báo. Ngay lập tức, những tin tức ấy liền lên đầu bảng, đầu trang báo ngay trong ngày.

Mộ Dung Thần vừa khám cho Nam Cung lão gia xong, hắn khi này ngồi phịch xuống ghế với gương mặt đầy mỏi mệt, đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương rồi đến xoa nhẹ hai mắt. Nam chủ lúc này vô thức thở dài một hơi.

Hắn thật không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước đường này. Có lẽ về sau Đỗ Minh Nguyệt khó mà sống yên ổn rồi đây.

Tin tức ngày trước nói Đỗ Minh Nguyệt là sao chổi vẫn chưa hoàn toàn biến mất, thế mà bây giờ lại phát sinh thêm chuyện này thì thực sự khó rồi đây.

Nhưng mà hắn cũng không còn muốn xen vào việc của Đỗ Minh Nguyệt cô ta nữa, bởi vì hắn đã quá mệt mỏi rồi. Hắn không muốn tiếp tục bị cô ta dắt mũi nữa, hắn đã một đời bị cô ta dắt mũi rồi nên sẽ không có lần thứ hai.

Mộ Dung Thần nghĩ xong thì hơi nhắm mắt lại để dưỡng thần thì bỗng trước mắt hắn lại hiện lên hàng loạt sự kiện đáng sợ ngày trước. Hắn nhìn thấy bản thân điên cuồng gào khóc trước tấm bia lạnh giá của người nọ. Tại sao hắn lại nhận ra muộn đến vậy? Tại sao hắn lại ngu muội đến vậy? Đến việc bản thân thực sự yêu ai cũng chẳng xác định được.

Giật mình tỉnh lại trong cơn ác mộng thoáng qua, Mộ Dung Thần không ngừng thở dốc và hai bên trán cũng bịn rịn đầy mồ hôi. Hắn lại nhìn thấy quá khứ ngày trước rồi…

---------------------

Đỗ Minh Nguyệt sau khi rời khỏi Nam Cung gia, cô ta tỏ ra bản thân rất oan ức mà chạy đến tận Tần gia để tìm Tần Minh, bởi vì hiện tại chỉ có Tần Minh là có tỉ lệ quan tâm cô ta cao nhất.

Còn hai nam chủ kia, Mộ Dung Thần cũng đã tỏ ra lạnh nhạt với Đỗ Minh Nguyệt cô ta, Cơ Hâm Bằng thì lúc nào cũng bận rộn, vậy nên bây giờ chỉ còn Tần Minh là có thể quan tâm đến cô ta mà thôi.

Trước khi đến đấy, nữ chủ có gọi cho nam chủ Tần Minh nhưng mà anh ta không nhấc máy, nhắn tin cũng chẳng thấy hồi âm. Thế nên nữ chủ quyết đánh liều đi đến tận Tần gia mà không hề có sự đồng ý từ nam chủ.

Dùng số tiền ít ỏi còn sót lại trên người, Đỗ Minh Nguyệt bắt taxi đi đến biệt thự của Tần gia.

Vừa đến nơi, nữ chủ bước khỏi xe, hai người gác cổng vừa nhìn thấy người đến là Đỗ Minh Nguyệt thì liền chặn cô ta lại ở cổng lớn.

“Các người làm gì vậy? Để tôi vào trong đi. Tôi muốn gặp anh Minh.”

“Xin thứ lỗi cho chúng tôi Đỗ tiểu thư…” Người gác cổng A vừa nói đến đó thì Đỗ Minh Nguyệt liền phóng ánh mắt sắc lẹm đầy dọa người về phía anh ta khiến cho mấy lời phía sau anh ta sắp nói đều phải nuốt ngược trở vào trong.

Người đồng nghiệp B đứng gác cổng cùng người A, người mà đã bị Đỗ Minh Nguyệt liếc cho một cái, người đồng nghiệp B như nhận ra được điều gì rồi dùng khuỷ tay huých nhẹ vào thân thể của người gác cổng A rồi nhỏ giọng nhắc nhở:

“Đỗ tiểu thư cái gì. Người ta bây giờ là con gái của Bạch gia, gọi Bạch tiểu thư đi.”

Dường như nhận ra vấn đề, người gác cổng A đã đắc tội với nữ chủ vội vàng sửa lại lời nói:

“Xin thứ lỗi Bạch tiểu thư, là do tôi không đúng đã gọi sai họ của cô.”

“Hừ, biết vậy thì tốt! Nếu đã không còn gì thì mấy anh tránh ra để tôi vào trong tìm anh Minh.”

“Không được, chuyện này thì không được.” Hai người gác cổng đồng thanh đáp.

“Tại sao?” Đỗ Minh Nguyệt hơi bực bội gằn giọng hỏi.

“Tại vì đã có lệnh của lão gia và lão phu nhân là không được để Bạch tiểu thư đây đặt chân vào Tần gia, dù là chỉ nửa bước chân qua cổng.”

Nghe được lý do vì sao bản thân bị cản lại, Đỗ Minh Nguyệt cũng dần rõ được tình hình của bản thân khi này.

Có lẽ sức ảnh hưởng của lời đồn kia đã được truyền đến tai của những người đứng đầu của các đại gia tộc còn lại.

Nhưng dù vậy thì Đỗ Minh Nguyệt cũng chẳng chịu thua đâu. Cô không tin bản thân mình là sao chổi như lời của những người kia, chẳng qua đó chỉ là sự trùng hợp, lời đồn thất thiệt mà thôi.

Với lại những chuyện đó có khi là do con ả Bạch Nhật Hy kia bày ra để hãm hại Đỗ Minh Nguyệt cô cũng nên.

Nhất quyết không chịu để yên cho mấy người gác cổng, nữ chủ cương quyết muốn đi vào bên trong.

Khi này giữa hai bên nảy ra một sự tranh chấp ồn ào.

Hai người gác cổng thì cố ngăn cản nữ chủ, còn nữ chủ thì ngang bướng cố đi vào bên trong khuôn viên Tần gia.

Vì đã được lệnh ngay từ trước của Tần Minh nên hai người gác cổng cũng không dám làm tổn thương đến nữ chủ. Nếu không chỉ với một nữ nhân yếu đuối như cô ta mà có thể vượt qua được sức lực của hai người nam nhân khỏe mạnh?

Trong lúc hai bên vẫn còn dằn co thì bỗng một chiếc xe từ bên ngoài tiến tới rồi nhấn còi inh ỏi khiến cho cả ba người đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Hai người gác cổng vừa nhận ra chiếc xe của gia chủ thì ngay lập tức không muốn dằn co với nữ chủ nữa.

Hai người họ thả nữ chủ ra mà đi đến điều khiển cho cánh cổng lớn mở ra.

Cùng lúc đó, từ bên trong xe có người bước ra.

Tần Minh vẻ mặt nhăn nhó đầy khó chịu nhìn nữ chủ.

Nữ chủ vừa nhìn thấy nam chủ thì liền bày ra dáng vẻ vui mừng phấn khích.

Đỗ Minh Nguyệt chạy đến rồi lao vào lòng của Tần Minh.

Tần Minh lúc này hờ hững đỡ lấy tấm lưng của nữ chủ rồi cất giọng:

“Vì sao em lại đến đây mà không báo cho anh biết?”

“Người ta có gọi và nhắn tin cho anh đó chứ, nhưng chẳng qua anh không thèm để ý đến người ta thôi.” Đỗ Minh Nguyệt tỏ ra ủy khuất nói, đã vậy trong giọng nói của cô ta còn mang theo một chút run rẩy như sắp khóc.

Không đáp lại nữ chủ, Tần Minh đưa tay vào túi lấy điện thoại ra xem thì quả nhiên là trên màn hình có hiển thị cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn từ nữ chủ.

Có lẽ do cảm thấy có lỗi mà thái độ của nam chủ đối với nữ chủ cũng trở nên dịu dàng hơn.

“Thế nói anh nghe xem vì sao hôm nay em lại chủ động đến đây tìm anh?” Tần Minh vừa nói vừa nở nụ cười ấm áp rồi đưa tay xoa nhẹ đầu của Đỗ Minh Nguyệt hỏi.

Nữ chủ lúc này như vớ được phao cứu sinh, cô ta khi này bắt đầu bộc phát hết những oan ức mà bản thân đã chịu ra bên ngoài.

Đỗ Minh Nguyệt bỗng bật khóc nức nở đầy thương tâm.

Nhìn thấy tiểu bạch liên của mình khóc như thế thì Tần Minh cũng không nhịn được mà dỗ dành:

“Em sao thế? Ngoan, nín nào! Giờ thì nói anh nghe, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tần Minh vừa dỗ dành nữ chủ vừa đưa tay lau nước mắt cho cô ta.

Nữ chủ thấy được thái độ của nam chủ dành cho mình thì liền thuận nước mà đẩy thuyền.

“Minh, em bị Nam Cung lão gia và Nam Cung Diệp đuổi đi rồi!”

Lời vừa dứt, Đỗ Minh Nguyệt lại tiếp tục khóc nấc lên.

“Hả? Vì sao họ lại đuổi em đi?” Tần Minh có hơi bất ngờ trước mấy lời mà nữ chủ nói.

“Là do chị! Do Bạch Nhật Hy đã nói gì đó với Nam Cung lão gia để chia cắt em và họ. Em đã muốn giải thích nhưng họ không cho em cơ hội để nói. Cuối cùng… mọi chuyện đã thành ra như thế này… huhu…”