Chương 538: Gương Vỡ Lại Lành (39)

Edit: Kim

Cái gì mà tuấn lãng soái khí, cái gì mà quyền cao chức trọng, đều không quan trọng bằng đồ ăn đâu.

Bây giờ Nam Chi lo lắng mình không có gì để ăn, bệnh hay lo lắng của Phó Văn Âm đã lay sang cho Nam Chi rồi.

Phó Văn Âm lo lắng sốt ruột mấy ngày, ra ngoài một chuyến, sau đó về nhà nói với Nam Chi: “Mạn Nhi, ta và Bạch thúc thúc sắp thành thân.”

Nam Chi kinh ngạc: “Mẹ, không phải mẹ không muốn thành thân với Bạch thúc thúc sao?”

Một lát sau, Nam Chi hỏi: “Mẹ, có phải là vì mẹ lo lắng không có đồ ăn không?”

Trong nhà Bạch thúc thúc có rất nhiều đồ ăn, Phó Văn Âm không còn cách nào khác, chỉ có thể thành thân với Bạch thúc thúc?

Phó Văn Âm xoa đầu Nam Chi. “Con có vui không?”

Nam Chi hỏi lại: “Mẹ, mẹ có vui không?”

Phó Văn Âm chỉ mỉm cười, sau khi cơm nước xong, Nam Chi đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hỏi Phó Văn Âm, “Mẹ, có phải mẹ muốn dụ cha ruột con ra không?”

Thành thân với Bạch thúc thúc thời điểm xảy ra dịch bệnh, rất nguy hiểm.

Phó Văn Âm giật mình, nhưng chỉ nói: “Ta nghĩ, ta không muốn kết thúc với Bạch Quân Nghĩa như vậy.”

Nam Chi nghiêm túc nhìn Phó Văn Âm: “Thật vậy sao?”

Thân mình Phó Văn Âm rũ xuống, “Được rồi, là vì dụ cha con ra.”

“Mạn Nhi, nếu cha con thật sự tới, hắn sẽ chết, con có trách ta không, ta khiến con không có cha.”

Nam Chi chỉ nói: “Mẹ, con chưa từng có cha, có cha hay không cũng giống nhau, chỉ cần có thể ở bên cạnh mẹ là tốt rồi.”

Dù sao thì Cao Chiêm cũng chưa từng là một người cha đúng nghĩa.

Phó Văn Âm thở phào nhẹ nhõm một hơi, rất nhanh, Bạch gia đã lui tới cùng Phó Văn Âm, dựa theo trình tự mà chuẩn bị thành thân.

Bạch Quân Nghĩa cũng thường xuyên tới tìm Phó Văn Âm, nhưng mà cũng không có vào cửa, chỉ ở bên ngoài đưa một chút đồ ăn, nói với Phó Văn Âm mấy câu thì đi rồi.

Mọi người xung quanh đều biết nhũ nhân Phó Văn Âm sắp thành thân, thành thân với một cái tú tài.

Tốt xấu gì cũng là nhũ nhân, sao có thể thành thân với một tú tài được, nhưng những người biết tình hình thực tế đều cảm thấy, Phó Văn Âm cũng chỉ có thể gả cho một người như vậy mà thôi.

Rốt cuộc với trình độ của Phó Văn Âm, lại thêm một cô con gái hai lần cáo ngự trạng, đem hầu phủ hủy diệt toàn bộ, các gia đình phú quý không dám cưới Phó Văn Âm.

Một nhũ nhân và một tú tài, vậy là đủ rồi.

Ban đêm, Phó Văn Âm đang ôm con gái ngủ ngon lành, buổi sáng tỉnh dậy phát hiện căn phòng đã thay đổi, trở nên phú quý hơn, khói hương từ trong lư hương lượn lờ thẳng tắp, khiến cho cả căn phòng tràn ngập một mùi thơm ngào ngạt, ngửi lâu, sẽ làm đầu óc người ta trở nên mơ hồ.



Phó Văn Âm giật thót, vội vàng lay con gái, “Mạn Nhi, mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi.”

Nam Chỉ buồn ngủ dụi dụi mắt tỉnh dậy, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, thật sự rất đáng yêu, ngọt ngào gọi: “Mẹ, chúng ta đang ở đâu đây?’

Nam Chi đột nhiên nghĩ ra, từ trên giường bật dậy, sau đó lại mềm nhũn ngã xuống chăn, “Ai da, ta bị làm sao vậy?”

Cơ thể không còn chút sức lực nào, Nam Chi lập tức hỏi hệ thống: “Ca ca, chúng ta bị bắt sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Nam Chi khóc oa oa, “(╥╯^╰╥), ca ca, sao ngươi không nhắc nhở ta.

Hệ thống: “Hai người các ngươi hôn mê như chết rồi.”

Nam Chi hừ một tiếng, cảm thấy vô cùng tức giận, “Sao trên đời lại có kẻ dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.”

Sắc mặt của Phó Văn Âm cũng vô cùng khó coi, lúc này đây, Cao Chiêm cũng lười nói với nàng một câu, trực tiếp bắt người đi.

Trong lòng Phó Văn Âm vô cùng thấp thỏm, không biết những người khác có thể tìm được bọn họ hay không.

“Phu nhân, người tỉnh rồi.” Nha hoàn bưng chậu nước đi tới, “Nô tỳ Tiểu Mai thay phu nhân rửa mặt chải đầu.”

Phó Văn Âm không nhịn được hỏi: “Tiểu Mai, ta đang ở đâu?”

Tiểu Mai vắt khăn, lau mặt cho Nam Chi, “Nô tỳ cũng không biết.”

Phó Văn Âm hỏi rất nhiều vấn đề, Tiểu Mai chỉ có ba chữ, ta không biết.

Cuối cùng Phó Văn Âm hỏi: “Khi nào thì Cao Chiêm tới?”

Tại sao Cao Chiêm lại không xuất hiện.

Chẳng lẽ không phải Cao Chiêm làm, buổi tối nàng mộng du ôm đứa trẻ tới đây?

Tiểu Mai: “Không biết.”

Bữa sáng vô cùng phong phú, trong thành xảy ra dịch bệnh, vật tư khan hiếm, nơi này lại rất phong phú, chỉ đồ ăn kèm đã có tới mấy đĩa, cháo nấu càng thơm nồng ngon miệng, bên trong còn có mấy lát cá được cắt cực mỏng.

Nam Chi nuốt nước miếng, wow, có nhiều đồ ăn ngon quá nha.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Nam Chi chỉ ăn một bữa cơm, rất đói, ngay cả sức lực tập võ cũng không có.

Nam Chi hỏi Tiểu Mai, “Tỷ tỷ, trong này có độc không?”

Tiểu Mai:……

Tiểu Mai không nhịn được nói: “Hạ độc cũng quá lãng phí lương thực, bây giờ lương thực trong thành rất khan hiếm.”



“Ta cũng nghĩ vậy.” Nam Chi vui vẻ gật đầu, cần muỗng lên ăn, nói với Phó Văn Âm đang chần chừ: “Mẹ, mẹ cũng mau ăn đi, ăn đi.”

Phó Văn Âm thở dài, cũng bắt đầu ăn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ăn no trước rồi nói sau.

Phó Văn Âm cũng không khách khí, cùng con gái ăn hết đồ ăn trên bàn một cách sạch sẽ.

“Nấc…” Nam Chi ăn no nấc lên một cái, xoa xoa cái bụng căng tròn, nói với Tiểu Mai: “Tỷ tỷ, ta muốn gặp cha.”

Tiểu Mai cúi đầu nói: “Không biết.”

Nam Chi cũng không hỏi, muốn ra ngoài, lại bị Tiểu Mai ngăn cản, “Các ngươi không thể ra ngoài.”

Hai người gác cửa đứng lên, giống như hai con gấu chặn ở cửa, Nam Chi nhìn bọn họ, cân nhắc một phen, đánh không lại, cô thành thật trở về phòng.

Tiểu Mai thu dọn chén đũa, đi ra ngoài đóng cửa lại, Tiểu Mai dặn dò gác cửa, “Trông cho kỹ, nếu để chạy mất, các ngươi đi tự sát đi.”

“Rõ, Tiểu Mai cô nương.”

Phó Văn Âm nói với Nam Chi: “Không phải sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.”

Nam Chi: “Mẹ, con cũng sẽ bảo vệ mẹ.”

Liên tiếp mấy ngày, Cao Chiêm cũng không có xuất hiện, cũng không hỏi một câu, giống như đã quên mình bắt người tới, khiến trong lòng Phó Văn Âm càng thêm thấp thỏm.

Cao Chiêm có ý gì?

Người bắt các nàng thật sự là Cao Chiêm?

Gặp chuyện không giải quyết được thì hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, bọn họ đâu rồi?”

Hệ thống: “Ca ca không biết, ca ca không rõ lắm.”

Nam Chi: “Ca ca biết, ca ca không muốn nói cho ta biết.”

Cuối cùng Cao Chiêm cũng xuất hiện, Phó Văn Âm nhìn thấy Cao Chiêm, rốt cuộc tảng đá đang treo trong lòng cũng rơi xuống đất, nàng cẩn thận quan sát Cao Chiêm, Cao Chiêm càng thêm thâm trầm, trên người như có cả câu chuyện xưa.

Người gầy đi rất nhiều, khuôn mặt lộ ra khung xương sắc nét, trông càng hung ác nham hiểm hơn.

Phó Văn Âm há miệng thở dốc, lời nói tới môi rồi, lại không biết nên nói cái gì……

Giữa nàng và Cao Chiêm cũng không có gì để nói.

Nam Chi lặng lẽ chắn trước mặt mẹ, Cao Chiêm cười nhạo một tiếng, nói với Nam Chi: “Mấy cái võ công mèo cào của ngươi, không giờ không thể động đến ta được đâu.”

Trước kia Cao Chiêm không chú ý tới đứa trẻ này, nhưng bây giờ, hắn cũng không xem nó là con gái của mình, sẽ không thân cận, sẽ không tiếp cận nó.

Phó Văn Âm kéo đứa trẻ ra đằng sau, bình tĩnh nói: “Con bé chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”