Chương 1: Bạn thân lừa gạt tiền chữa bệnh cho mẹ của nữ chính 1

Dưới gầm cầu, trong không khí ẩm ướt xen lẫn mùi vị của bùn đất, Triệu La ăn mặc một thân rách nát màu đỏ sậm đang ngồi bên cạnh bờ sông, trên gương mặt bẩn thỉu lộ ra một đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm về phía trước , trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh nguyên chủ gửi tin nhắn cho nữ chính hỏi vay tiền.

“Bạn tốt thân mến, cho mình mượn một ngàn, đợi đến ngày nhận tiền lương mình nhất định sẽ trả lại cho cậu.”

“Có được hay không hả bạn thân mến, cho mình mượn ba ngàn. Đừng nhỏ mọn như vậy, mình cũng không phải là không trả lại cho cậu mà.’’

“Một vạn, cho mình mượn một vạn lần cuối cùng, bằng không tình bạn giữa chúng ta cũng chấm dứt từ đây.“

…..

Triệu La "chậc" một tiếng, dùng ý thức nói chuyện với hệ thống:

"Nguyên chủ này thật sự không phải người."

Nói đến Triệu Lạc vốn là nhân viên mới của Bộ Xuyên nhanh, cùng với ngày nhận chức liền bốc trúng vào Bộ Ngược văn mà tất cả các nhân viên công tác ở Bộ Xuyên nhanh này đều không muốn tiếp nhận.

Nghe nói, mỗi một nhân viên ở Bộ Xuyên nhanh nhanh tham gia Bộ Ngược văn sau khi kết thúc trở về đều bị trầm cảm, ngắn thì để cho bác sĩ tâm lý điều trị khoảng một tháng là tốt lên, lâu thì đến một hoặc hai năm đều có.

Chính là khủng bố như vậy đấy.

Giọng nói trẻ con mang theo tâm trạng phẫn uất của hệ thống vang lên:

"Không sai, kia chính là tiền chữa bệnh cho mẹ của nữ chính. Nếu không phải là do nguyên chủ hết lần này đến lần khác nhắn tin hỏi mượn, nữ chính cũng sẽ không đến mức ép dạ cầu toàn đi theo nam chính, như vậy cũng sẽ không bị ngược lên ngược xuống."

Thế giới ngược văn giá trị không cao, nó cùng ký chủ cũng có thể không cần tới làm nhiệm vụ.

Đây là thế giới trong tiểu thuyết « Hợp đồng tình nhân của tổng tài hào môn », cốt truyện đi theo hướng có thể nói là truyện xưa cẩu huyết để hình dung. Nội dung đại khái là nữ chính vất vả làm công tích cóp tiền chữa bệnh ung thư cho mẹ cùng với nam chính bá đạo tổng tài ký kết hợp đồng với quan hệ tình nhân, nhưng mà ở trong lòng nam chính vẫn luôn có hình bóng của bạch nguyệt quang, so sánh với nữ chính cũng có vài phần giống nhau.

Nữ chính ở dưới dạng không hiểu rõ tình huống mà chậm rãi thích nam chính, ngay lúc nam nữ chính dần nảy sinh tình cảm với nhau, bạch nguyệt quang về nước. Cô ta giải thích với nam chính rằng bản thân bởi vì bệnh tim đành phải xuất ngoại để chữa trị, nhưng căn bệnh này trị không hết nên muốn trở về gặp mặt nam chính lần cuối cùng.

Nam chính vừa nghe xong liền quyết đoán vứt bỏ nữ chính để đến bên cạnh yêu thương chăm sóc cho bạch nguyệt quang, sau đó lại nghe theo bạch nguyệt quang xúi giục, muốn lấy tim của nữ chính để thay thế tim cho cô ta.

Nữ chính tất nhiên là không chết, dưới sự trợ giúp của nam tám thành công giả chết để thoát thân.

Nam chính sau khi nhận được tin nữ chính chết liền hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra người mà bản thân đã yêu sâu đậm lại là nữ chính. Tiếp theo chính là một chuỗi ngày mượn rượu giải sầu,nữ chính sau khi nghe được lập tức không đành lòng, liền xuất hiện ở trước mặt nam chính.

Trải qua một hồi truy thê hỏa tá tràng, nữ chính cũng xem xét đến tình cảm của bản thân và đứa con nên đồng ý hòa hợp trở lại với nam chính, lấy kết cục HE kết thúc câu truyện.

Thân phận hiện tại của Triệu La là bạn thân plastic lừa gạt tiền chữa bệnh cho mẹ của nữ chính, thân phận thật sự lại là thiên kim đại tiểu thư hào môn lưu lạc bên ngoài của Triệu gia.

Tác dụng chính của nguyên chủ là thúc đẩy mở ra giai đoạn đầu tiên của cốt truyện khiến nam nữ chính ký kết hợp đồng tình nhân, sau đó anh Hai của nguyên chủ biết được những chuyện mà nguyên chủ đã làm ra, tâm sinh áy náy liền trợ giúp cho nữ chính.

Hệ thống dùng giọng điệu trẻ con nhắc nhở:

"Ký chủ, bởi vì nguyên chủ đã tử vong, hiện tại cô chiếm cứ thân thể của cô ấy, chúng ta chỉ có thời gian là bảy ngày để làm nhiệm vụ, cô có nắm chắc lấy được giá trị ngược của thế giới cấp thấp này không?"

Đúng vậy, nửa giờ trước bởi vì một thời gian dài không ăn uống như người bình thường nên nguyên chủ đã bị chết vì đói, vì không để cho ý thức của thế giới bài xích, Triệu La chỉ có bảy ngày để hoàn thành nhiệm vụ.

Hệ thống này cũng là hệ thống mới, gặp được tình huống như thế này nó hoàn toàn không biết xử lý như thế nào, đành phải đem toàn bộ hy vọng đè ở trên người ký chủ.

Thân là người mới Triệu La cũng không có hoảng hốt một chút nào, cô ngồi xổm ở bờ sông, lấy hai bàn tay vốc nước lên rửa mặt. Cũng không biết nguyên chủ đã bao lâu rồi không chỉnh trang lại bản thân khiến cả người đều hôi hám.

"Hệ thống, kiểm tra xem người nhà của nguyên chủ có tìm tới không?" Nước sông ở trước mặt Triệu La trở nên đυ.c ngầu, cô thuận thế dùng dòng nước lạnh băng này gội sạch đầu tóc.

Hệ thống rất nhiệt tình giúp Triệu La kiểm tra, rất nhanh tra được kết quả, liền nói:

"Đang trên đường đi tới."

Nguyên chủ cũng là ở ác gặp dữ, chết trước khi được người nhà tìm về nửa giờ đồng hồ.

Triệu La "ừ" một tiếng, sau khi cô gội đầu nước sông trước mặt trở nên đυ.c ngầu dần dần lan rộng ra xung quanh, chậm rãi lan ra khoảng cách mấy mét.

Một tiếng huýt sáo từ phía sau truyền đến, Triệu La quấn lấy mái tóc đang ướt đẫm rồi quay đầu nhìn lại, kẻ đến là một tên lưu manh.

"Ây yo, tiểu ma bài bạc còn biết sửa soạn cho bản thân nữa cơ đấy." Tên lưu manh trêu chọc.

Nguyên chủ là con ma bài bạc, cái loại mà mười lần đánh thì có đến chính lần thua ấy. Hiện tại lưu lạc đến gầm cầu ngủ chính là đang thiếu một đống nợ, bị buộc phải trốn đến chỗ này tham sống sợ chết.

Triệu La không để ý đến kẻ lưu manh này, quay lại chuyên chú vào mái tóc của mình.

Kẻ lưu manh thấy rõ khuôn mặt sau khi rửa sạch của Triệu La, mặc dù xương gò má hơi nhô cao nhưng cũng không che đậy được dung mạo ban đầu.

Là mỹ nữ.

Kẻ lưu manh tà niệm lập tức nổi lên, từ khi Triệu La trốn dưới gầm cầu này, hắn liền chú ý đến, nhưng mỗi lần muốn xuống tay làm chút gì đó kí©h thí©ɧ thì đã bị mùi vị hôi hám trên người cô làm cho ghê tởm, hiện tại cơ thể thế mà lại phát ra một mùi hương thoang thoảng.

Kẻ lưu manh đáng khinh liếʍ liếʍ khóe miệng, chậm rãi tới gần Triệu La:

"Tiểu ma bài mạc, ở chỗ này của anh trai có tiền, có muốn hay không ?"

Nói xong liền móc ra một chiếc khăn bèo nhèo gói trong đó là mấy đồng bạc lẻ.

Triệu La một đầu tóc vàng ướt nhẹp dính ở sau người, ngọn tóc nhỏ từng giọt khiến quần áo rách nát lại bẩn thỉu trở nên ướt nhẹp, màu sắc đỏ tươi ban đầu cũng lộ ra.

Hệ thống cao giọng nhắc nhở:

"Ký chủ, người này không có ý tốt."

"Ừ."

Thấy Ký chủ lù lù bất động, hệ thống cho rằng Triệu La sợ đến mức không có phản ứng, lập tức vội vàng tìm kiếm đạo cụ có thể đối kháng với kẻ lưu manh kia. Tìm nửa ngày cũng không ra cái gì khiến hệ thống cũng gấp đến sắp khóc, dùng âm thanh mang giọng mũi nói:

"Thực xin lỗi ký chủ, ta không tìm được đạo cụ nào có thể giúp cô."

Nghe tiếng, Triệu La ngây ngẩn cả người.

Hệ thống: "Cô kiên trì mười phút, người nhà của nguyên chủ sắp tới rồi."

Kẻ lưu manh không nghe được âm thhanh của hệ thống, cũng không có cách nào biết được Triệu La này đã không phải là Triệu La trước đó. Ở thời điểm hắn cách Triệu La một bước, vươn cánh tay khô gầy nghĩ muốn bắt người, khinh thường mà thiếu cảnh giác.

Hệ thống nhìn thấy cánh tay dơ bẩn sắp chạm đến người Triệu Lạc, liền nóng nảy nói:

"Người nhà của nguyên chủ sao còn chưa tới ! Nhanh lên a ! Sao lại chậm chạp như vậy chứ.”

Thanh âm càng về sau, dần dần vang lên âm thanh nức nở.

“Đừng lo lắng." Triệu La trấn định dùng miệng lưỡi trấn an hệ thống, ngay sau đó đạp một cước lên người kẻ lưu manh.

Vốn là một kẻ lưu manh gầy ốm sau khi bị đạp liền bay ra xa một mét, thẳng tắp quỳ rạp trên mặt đất.

Hệ thống không nghĩ tới Triệu La sẽ lợi hại như vậy, phát ngốc vài giây mới giật mình hô:

"Ký chủ, cô lợi hại quá!”

Nghe được âm thanh khích lệ của hệ thống, Triệu Lạc giải thích:

"Trước khi nhận lời mời tới Bộ xuyên nhanh thì tôi chính là một tay võ sĩ quyền anh.”

Hệ thống: "Oa~"

Kẻ lưu manh quỳ rạp trên mặt đất che lại địa phương bị đá, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Triệu La, vừa rồi là hắn thiếu cảnh giác.

Chậm rãi đứng lên, kẻ lưu manh phun ra một ngụm đờm rồi nói:

"Con điếm này, xuống tay cũng thật nặng. Hôm nay không làm mày, lão Cao tao cũng uổng một thân nam nhân."

Dứt lời, kẻ lưu manh nảy sinh ác độc mà nhằm về phía Triệu La. Lúc này tinh thần của hắn đã cảnh giác lên mười hai phần, không cho đối thủ có một chút cơ hội đánh trả nào, dùng nắm tay hầu hạ.

Hệ thống xem cũng bội phục.

Thời điểm Triệu quản gia mang theo năm người bảo tiêu thống nhất ăn mặc tây trang đeo kính da^ʍ chạy về phía này, liền nhìn thấy một thiếu nữ lưu manh đè một nam nhân gầy yếu xuống đất đánh cho oa oa khóc lớn, miệng luôn hô ‘cứu mạng’.

Triệu quản gia không có cách nào hình dung người đang đơn phương ẩu đả trùng khớp với người trên tư liệu đã điều tra được, ông dừng lại bất động tại chỗ, sau đó đưa mắt quan sát bốn phía, sau khi phát hiện xung quanh không có người nào phù hợp liền nhíu mày nghiêng đầu hỏi:

"Xác định Tiểu tiểu thư ở chỗ này?"

Một bảo tiêu trả lời: “Không sai, chú Triệu."

Cái này…..Triệu quản gia không thể không tiếp thu hiện thực, cái người đánh người lưu loát kia thật sự có khả năng chính là Tiểu tiểu thư lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm của Triệu gia mà ông đang tìm kiếm.

Bên kia, Triệu La rốt cuộc dừng tay, nhìn chằm chằm vào kẻ lưu manh đã bị đánh thành đầu heo, lạnh giọng cảnh cáo:

"Lần sau còn giám vũ nhục đùa giỡn con gái nhà lành, tôi thấy một lần đánh một lần."

Kẻ lưu lạc run run rẩy rẩy trả lời: "Sẽ không, sẽ không như vậy nữa. Cô nãi nãi tha cho ta đi."

Triệu La đá kẻ lưu manh một cái: "Cút."

Kẻ lưu manh bị đánh đến lưu lại bóng ma tâm lý bất chấp đau đớn trên người, thất tha thất thểu chạy đi.

"Ký chủ, người nhà của nguyên chủ đã đứng đợi ở nơi đó vài phút rồi." Hệ thống chột dạ nhắc nhở. Dựa theo quy định thân là hệ thống nó hẳn là nên nhắc nhở từ sớm, nhưng nhìn Triệu La tận hứng như thế, nó cũng xem đến ngây người.

Triệu La không biết hệ thống đang suy nghĩ cái gì, cô dùng tay vuốt hai lọn tóc ướt qua sau tai rồi nhìn về phía Triệu quản gia đang đứng cách đó không xa.

Triệu quản gia nhìn khuôn mặt tương tự với Đại thiếu gia của Triệu La, lại lần nữa xác định Tiểu tiểu thư cùng với tư liệu điều tra hoàn toàn không giống nhau.

Mặc kệ như thế nào, đây đều là thiên kim Đại tiểu thư của Triệu gia.

Triệu quản gia cất bước đi về phía trước, đứng đối điện với Triệu La, còn chưa kịp khóc rống thổn thức một phen, liền nghe được âm thanh hàm chứa mệnh lệnh của Triệu La vang lên:

"Báo với người trong nhà chuẩn bị nước ấm, tôi muốn tắm gội."

Lời nói rơi xuống, Triệu quản gia cùng nhóm bảo tiêu đều ngây dại, nghĩ thầm Tiểu Tiểu thư có phải biểu hiện quá mức tự nhiên hay không.

Đã đi được vài bước, Triệu La giống như nghĩ ra cái gì, dừng chân quay đầu lại nhìn Triệu quản gia:

"Sắp sếp một thợ cắt tóc, tôi muốn nhuộm tóc thành màu đen.”

Phân phó xong, Triệu La mang theo hệ thống cũng đang không phát hiện ra điều gì không thích hợp ngồi vào bên trong chiếc xe Cayenne điệu thấp.

Qua một lúc lâu, xe cũng không khởi động. Vừa chợp mắt chưa được bao lâu Triệu La liền mở mắt ra, bỏ qua cảm giác khó chịu mà thúc giục Triệu quản gia mới mở cửa xe ở phía ghế phụ:

“Động tác nhanh lên, tôi rất gấp.”

Triệu quản gia vội vàng đáp lại: "Đã rõ, Tiểu tiểu thư.”

Chiếc xe chạy chậm trên đường lớn, Triệu quản gia ngồi ở ghế phụ thường thường xuyên qua gương chiếu hậu nhìn về phía Triệu La, ấp ủ hồi lâu mới dám mở miệng hỏi:

"Tiểu tiểu thư, ngài biết chúng tôi là ai sao?"

Lời vừa nói ra, tài xế lái xe đều khϊếp sợ mà ghé mắt nhìn về phía Triệu quản gia, hoài nghi có phải mình nghe lầm rồi hay không.

Triệu La thu hồi ánh mắt đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ lại, đối diện với ánh mắt qua kính chiếu hậu của Triệu quản gia, chuẩn bị trả lời nhưng theo bản năng lại thấy không thỏa đáng, vì thế nói:

"Vậy ông tự giới thiệu một chút."

Tác giả có lời muốn nói:

Chú Triệu: Bị an bài rõ ràng.