Chương 33: Bạn thân xui xẻo chết vì cứu nữ chính 3

Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Triệu La chậm rãi quay lại hiệu thuốc:

“Hệ thống, tình huống phía nam chính thế nào rồi?”

“Nam chính tổn thất một đàn em đổi lấy cơ hội chạy trốn.” Hệ thống đáp.

Triệu La nghe xong “chậc” một tiếng:

“Nam chính không bị thương chỗ nào sao?”

“Đúng vậy.”

Còn tưởng rằng có thể cho nam chính ăn chút đau khổ, Triệu La vừa đi vừa thở dài bước nhanh về tiệm thuốc, đi đến bên cạnh quầy bán, cúi đầu nhìn nữ chính vẫn đang ngoan ngoãn chờ ở chỗ này.

Trì Miên Miên cảm nhận được trên đình đầu đổ xuống bóng râm, ngẩng đầu lên liền thấy Triệu La đã quay lại, không màng đến cổ chân bị thương, cọ một chút đứng lên, khuôn mặt cũng giương lên nụ cười xán lạn:

“La La, cậu về rồi.”

Triệu La gật gật đầu, đi đến đỡ Trì Miên Miên ngồi xuống, lải nhải:

“Bản thân bị thương còn không biết sao? Đứng lên làm cái gì?”

Trì Miên Miên hắc hắc cười một cái:

“Nhìn thấy cậu trở về mình rất vui vẻ.”

Triệu La đang lấy thuốc từ trong túi quần ra tới liền liếc mắt nhìn Trì Miên Miên, nhìn ảnh ngược của mình trong đôi đồng tử màu đen, giống như đang thông báo rằng sự chăm chú này chưa từng rời khỏi cô.

Triệu La đặt thuốc xuống mặt đất, đứng dậy vừa nhấc chân đi đến bên cạnh kệ đựng thuốc vừa nói:

“Hệ thống, tìm giúp tôi một chút băng gạc, băng dính cùng một cái cốc sạch sẽ.”

“Được.” Hệ thống đáp.

Trì Miên Miên ở dưới quầy thuốc cũng không an phận được chút nào, đôi tay chống ngăn tủ nhìn Triệu La đang đi vòng quanh:

“La La, cậu đang làm gì?”

Triệu La nghe thấy tiếng liền nghiêng đầu, thấy Trì Miên Miên lại tiếp tục đứng lên liền xụ mặt nói: “Chân cậu không đau sao?”

Chút đau này thì tính là gì.

Trì Miên Miên không đem lời nói trong lòng nói ra, mặt ngoài lại ủy khuất ba ba bĩu môi:

“Đau.”

“Tìm ít băng dính với băng gạc, cậu cứ ngồi xuống đi.” Triệu La giải thích nguyên nhân đi vòng quanh của mình.

Trì Miên Miên “ừm” một tiếng, thấy không thú vị lại ngồi lại xuống mặt đất.

“Tìm được rồi.” Hệ thống hô.

“Bên trong căn phòng nhỏ phía sau tiệm thuốc, trong đó còn có một con tang thi, La La cô cẩn thẩn một chút.”

“Hệ thống, cậu giúp tôi một đại ân rồi.” Triệu La nắm chặt thanh sắt trong tay.

“Thật là giỏi.”

Hệ thống nghe được khích lệ liền cười hắc hắc vài tiếng:

“Nên làm, nên làm thôi.”

Triệu La dùng thanh sắt đẩy cửa phòng ra, tang thi ở bên trong nghe thấy động tĩnh liền nhào tới, Triệu La nhanh tay lẹ mắt một kích trúng ngay giữa chán tang thi, sau đó bước qua thi thể nó bước vào bên trong.

Ở bên trong đống thuốc được chất đống, Triệu La tìm thấy băng gạc cùng băng dính vẫn còn dùng được, đi ra ngoài dựng bình nước lọc đổ dưới đất lên, lấy cốc giấy được đặt ở bên trong ra, xong việc liền cầm đồ quay lại quầy bán thuốc.

Trì Miên Miên chớp chớp đôi mắt thanh triệt, giống như đứa trẻ không thể rời xa người lớn, kêu:

“La La.”

Triệu La “ừ” một tiếng, trước tiên ngồi xổm xuống rồi dùng dị năng hệ thủy rót đầy cốc nước, lại lấy viên con nhộng trong lọ thuốc đưa qua:

“Thuốc tiêu sưng.”

Trì Miên Miên ngoan ngoãn tiếp nhận, dưới ánh mắt chăm chú của Triệu La ném vào trong miệng, uống thêm một ngụm nước rồi nuốt vào.

Lúc sau, Triệu La mới giúp cô ấy xử lý mắt cá chân cùng bàn tay, nhìn cánh tay bị băng gạt quấn dày cộm liền nhịn không được tiếp tục lải nhải:

“Về sau đừng động chút là cắt tay.”

Trì Miên Miên “ừ” một tiếng:

“La La, cậu nói máu của mình có thể ngăn cản tang thi tới gần, vậy nó cũng có thể làm thuốc giải chống lại virus tang thi hay không?”

Lời vừa nói ra, cô ấy lập tức híp mắt quan sát vẻ mặt của Triệu La, ý đồ tìm được dấu vết không phù hợp với lòng mình của cô.

Triệu La nhíu mày, tổng cảm giác được người trước mặt có chút không thích hợp, nhưng lại không nói ra được không thích hợp ở điểm nào.

Bất đắc dĩ cô đành phải hỏi hệ thống để có thể tìm ra đáp án:

“Hệ thống, giá trị ngược của nữ chính bây giờ là bao nhiêu?”

Hệ thống đột nhiên bị Triệu La hỏi vấn đề này nên có chút ngốc, sau khi xem xong liền đáp:

“30.”

Không có biến hóa.

Hệ thống hỏi:

“La La, làm sao vậy?”

“Chắc là do tôi nghĩ nhiều, tự dưng cảm thấy nữ chính có chút không thích hợp.” Triệu La đem nghi ngờ trong lòng mình nói ra.

Hệ thống cũng không có tự cao tự đại, cảnh giác nói:

“Thế giới này đã đổi mới hơn trăm lần, chúng ta nên cẩn thận một chút.”

“Ừ.”

Quay trở lại, Triệu La đáp:

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Không bắt được cảm xúc khác lạ nào trên khuôn mặt không thú vị kia nhưng Trì Miên Miên cũng không buông tha, tiếp tục thảo luận về vấn đề này:

“Vậy La La, ví dụ máu của mình thật sự có thể làm ra thuốc giải khống chế tang thi thì cậu sẽ đưa mình đi giao nộp để cứu vớt thế giới này sao?”

Đôi mắt Triệu La hơi mờ đi, gắt gao nhìn chằm chằm Trì Miên Miên, hỏi ngược lại:

“Miên Miên, giả thiết này của cậu rất kỳ quái, có phải cậu biết cái gì rồi hay không?”

Trì Miên Miên rõ ràng không đoán trước được Triệu La sẽ nói như vậy, xấu hổ đáp:

“Không có nha.”

“Vậy theo như cậu nói, máu của cậu thật sự có thể làm thành thuốc giải giải được virus tang thi, lúc đó cậu sẽ hy sinh bản thân để cứu vớt thế giới sao?” Triệu La hỏi theo.

Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, câu này chính là dành cho Trì Miên Miên bây giờ, cô ấy vốn là muốn thăm dò Triệu La, không ngờ được bản thân lại bị thăm dò ngược lại.

Cứu vớt thế giới này?

Dưới đáy lòng Trì Miên Miên cười nhạo, vì sao cô ấy phải hy sinh để cứu vớt thế giới này chứ.

Mặt ngoài ngụy trang thành bộ dáng vô tội hoàn hảo, chớp chớp mắt nói:

“Kể từ khi mạt thế bùng nổ đều là La La vẫn luôn lo lắng bảo vệ mình, nếu như máu của mình thật sự có thể làm ra giải dược, chỉ cần một câu của cậu mình sẽ nguyện ý hy sinh bản thân để cứu với thế giới.”

Nan đề lại vứt lại cho Triệu La, cô thở dài:

“Đừng ở chỗ này phí tâm vào chuyện linh tinh không có căn cứ này, máu của cậu không nhất định là thuốc giải chống virus.”

“Được rồi.” Trì Miên Miên cũng thức thời không tiếp tục rằng co về vấn đề này nữa.

*

Ba người Cố Tĩnh Tây từ bên trong tầng hai của trung tâm thương mại chạy không ngừng nghỉ tới một căn phòng tương đối an toàn, xác định không có vấn đề gì xong, dị năng hệ hỏa đột nhiên túm lấy cổ áo của Cố Tĩnh Tây, hai mắt đỏ tươi nói:

“Cố Tĩnh Tây, là ngươi hại chết Tiểu Ngũ.”

Dị năng hệ mộc đứng bên cạnh khuyên can:

“Cái này không phải là lỗi của lão đại.”

“Không phải?” Dị năng hệ hỏa hừ lạnh một tiếng:

“Nếu không phải hắn một hai phải đi tìm Trì Miên Miên, Tiểu Ngũ sẽ không phải hy sinh.”

Nói xong, không khách khí cho Cố Tĩnh Tây một quyền.

Dị năng thấy thế liền giải thích:

“Trên người Trì Miên Miên có khả năng chứa giải dược virus, đây là chuyện trước khi xuất phát mọi người đã bàn bạc qua, cậu bây giờ trách lão đại cái gì.”

Cố Tĩnh Tây lau vết máu trên khéo miệng, nhìn dị năng hệ hỏa rồi nói:

“Tiểu Ngũ hy sinh tôi xác thật có trách nhiệm, nhưng tình huống vừa rồi nếu như tôi không quyết định, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ đó.”

Tránh nặng tìm nhẹ trả lời, thành công chỉ ra quyết định chính xác lúc nguy cấp của mình chứ không phải là hành động thiếu xót, phảng phất như đang nói nếu không phải do tôi, các ngươi cùng với Tiểu Ngũ đều có chung một kết cục, một chút cũng không nghĩ đến trước khi tiến vào trung tâm thương mại cần phải cẩn thận kiểm tra xung quanh chứ không đơn giản chỉ nói một câu nhắc nhở là xong, như vậy cũng sẽ không dẫn đến hậu quả như bây giờ.

Dị năng hệ hỏa không nghĩ đến Cố Tĩnh Tây lại mặt dày vô sỉ đến như vậy, đôi mắt đều ánh lên vẻ khϊếp sợ, hít sâu một hơi rồi nói:

“Cố Tĩnh Tây, thuốc giải này tôi sẽ không tìm nữa, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Nói xong, anh ta liếc nhìn dị năng hệ mộc rồi nói:

“Cậu có đi hay không?”

Dị năng hệ mộc vẫn muốn khuyên:

“ Cậu muốn làm gì?”

Dị năng hệ hỏa hôm nay nhất quyết muốn chấm rứt với Cố Tĩnh Tây:

“Hôm nay hắn dám hy sinh Tiểu Ngũ, vậy ngày mai hắn cũng sẽ dám hy sinh tôi và cậu, loại người này không xứng làm lão đại, cậu không đi thì tôi đi.”

Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.

Lưu lại dị năng hệ mộc nhìn bóng dáng dần biến mất của anh ta, lại quay đầu nhìn cảm xúc không quá tốt trên gương mặt Cố Tĩnh Tây:

“Lão đại, cậu ấy bây giờ đang nóng giận, chờ hết giận rồi sẽ trở về.”

Cố Tĩnh Tây nhìn chằm chằm dị năng hệ mộc nói:

“Tiếp tục tìm Trì Miên Miên, không thể để Tiểu Ngũ hy sinh vô ích.”

*

Đem Trì Miên Miên chặn ngang bế trở về căn hầm, Triệu La nghe được hệ thống thông báo nam chính đang tranh chấp quyết liệt với đàn em của mình, khóe môi lập tức cong lên, xem ra trung tâm thương mại bên kia không phải không có thu hoạch gì.

“Hiện tại bên cạnh nam chính chỉ có một người đi theo.” Hệ thống báo cáo.

Triệu La “ừ”một tiếng:

“Bọn họ bây giờ đang ở đâu?”

“Ở phố buôn bán, giống như ruồi nhặng không có đầu đuôi đi tìm người khắp nơi, bọn họ sẽ không tìm được nơi này.”

Nói đến câu sau hệ thống còn khoe khoang lên, tầng hầm này trừ bỏ chủ nhân làm ra nó cùng hệ thống ra thì người khác chắc chắn sẽ không phát hiện ra.

“Ừ, hệ thống lợi hại nhất.” Triệu La không chút bủn xỉn khích lệ.

“Từ khi tiến vào thế giới này đều là hệ thống giúp tôi, nếu không phải có cậu thì tôi sẽ thật khó sống với thế giới hoàn toàn mới này.”

Hệ thống bị khen đến có chút không ổn:

“Nên làm, nên làm thôi.”

“La La, cậu thất thần gì vậy.”

Âm thanh đột nhiên vang lên kết thúc cuộc nói chuyện giữa Triệu La cùng hệ thống, cô hoàn hồn lại nhìn Trì Miên Miên vẻ mặt nhạt nhẽo, xung quanh cơ thể bao phủ một tầng hơi thở nguy hiểm như có như không.

“La La, sao cậu lại thất thần?” Khóe môi Trì Miên Miên treo lên nụ cười nhạt.

Triệu La cầm lấy gói bánh bích quy từ một cửa hàng đi ngang qua trên đường trở về, xé mở ra rồi đưa đến:

“Đang nghĩ xem đám người kia đã đi hay chưa.”

Trì Miên Miên lại thử:

“Nếu như chúng ta thật sự gặp mặt đám người kia, cậu không cần lo cho mình.”

Triệu La gõ nhẹ lên đầu Trì Miên Miên:

“Nói vớ vẩn gì vậy, mình sao có thể bỏ mặc cậu ở lại đây một mình.”

“Mình không muốn nhìn thấy cậy hy sinh bản thân tới bảo hộ mình.” Trì Miên Miên nói.

“Ai nói mình muốn sẽ hy sinh bản thân?” Triệu La trừng mắt nhìn Trì Miên Miên.

“Mình còn không yếu kém đến mức đó, đối mặt chính diện với nhau còn chưa biết ai thắng ai thua đâu.”

Nhìn biểu hiện tự tin tràn đầy của Triệu La khiến tim Trì Miên Miên đập chậm một nhịp:

“Thật vậy chăng?”

“Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai lại nói.” Triệu La uống một ngụm nước, không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa.

Trì Miên Miên nửa híp mắt:

“Mình rất chờ mong đó.”