Chương 4: Bạn thân lừa gạt tiền chữa bệnh cho mẹ của nữ chính 4

Bên ngoài bệnh viện, Kiều Chân Chân nhìn mẹ mình nằm trên cáng được vệ sĩ đẩy ra, định vươn tay cố gắng ngăn lại, Triệu La ở một bên nhận ra ý định liền duỗi tay ngăn cản:

“Chân Chân, chẳng lẽ cậu không muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bác gái hay sao?”

Một câu trực tiếp khiến Kiều Chân Chân khựng lại tại chỗ, cô ấy muốn nhìn thấy mẹ mỗi ngày, nhưng cô ấy cũng muốn nhìn thấy Hoắc Ngôn mỗi ngày.

Triệu La lại nói:

“Về hợp đồng giữa cậu và Hoắc Ngôn, mình đã hỏi ý kiến luật sư rồi.”

Nghe xong, nội tâm Kiều Chân Chân lộp bộp một chút, từ khi Hứa Uyển Nhi trở về từ nước ngoài, cô ấy cũng đã không còn tư cách ở lại bên cạnh Hoắc Ngôn nữa, chống đỡ cô ấy đến giờ phút này chính là bản hợp đồng còn chưa đến ngày hết hạn.

“Luật sư bên kia nói bản hợp đồng này có hiệu lực pháp lý, mình tính trả gấp đôi số tiền mà Hoắc Ngôn đã bỏ ra để chữa bệnh cho bác gái trả lại cho hắn, bây giờ chỉ cần xem Hoắc Ngôn có đồng ý hay không.”

Triệu La nói ra ý nghĩ của mình.

Kiều Chân Chân chưa bao giờ nghĩ tới, hôm nay gặp mặt Triệu La cũng là ngày mà cô ấy bắt đầu từ đây về sau không còn gặp lại Hoắc Ngôn nữa.

“Không cần.” Kiều Chân Chân đột nhiên ném tay Triệu La ra:

“Mình không muốn rời khỏi Hoắc Ngôn.”

Triệu La: “…..” Nữ chính đây là còn chưa chịu ngược đủ có phải không ?

Hệ thống lập tức phân tích ra nguyên nhân: “Ký chủ, tôi nghĩ hẳn là nữ chính bây giờ đã yêu nam chính rồi, cách làm của cô không có hiệu quả.”

Triệu La nói: “Giá trị ngược là 75, tôi còn tưởng nữ chính đau khổ rất muốn rời đi, xem ra là tôi nghĩ sai rồi. Ban đầu tính toán để cho cô ấy rời xa nam chính, sau đó dẫn đi du lịch, quẹt thẻ mua mua mua, nhìn ngắm các soái ca phong cách đa dạng, làm một tiểu phú bà mơ màng vui sướиɠ, hiện tại kế hoạch này có chút khó thực hiện rồi.”

Hệ thống phẫn uất: “Nữ chính yêu đương não tàn, phiền phức.”

Triệu La trầm tư một lát, thay đổi kế hoạch trong đầu rồi nói với Kiều Chân Chân:

“Chân Chân, Cậu yêu Hoắc Ngôn, nhưng Hoắc Ngôn có yêu cậu không? Hắn bắt cậu làm thế thân cho bạch nguyệt quang của hắn, Hứa Uyển Nhi xuất hiện chính là minh chứng tốt nhất, hắn căn bản không yêu cậu.”

Kiều Chân Chân bị Triệu La nói cho nghe đến mức nước mắt khống chế không nổi mà chảy ra, thật ra cô ấy đã sớm nhận thấy được Hoắc Ngôn không yêu mình, chỉ là không muốn làm rõ thôi.

“Người Hoắc Ngôn yêu chính là Hứa Uyển Nhi, nếu không phải cậu có vài phần giống với cô ta thì hắn cũng sẽ không dụ dỗ cậu ký kết hợp đồng với hắn, cũng sẽ không có lòng tốt mà chữa bệnh cho bác gái, hắn bắt cậu làm thế thân, cậu không nên lún sâu vào.” Triệu La tiếp tục găm từng mũi dao nhỏ vào trong nội tâm đang rách nát của Kiều Chân Chân.

Cô ấy lập tức khóc đến mức không thành tiếng.

Triệu La thấy thế cũng không có mềm lòng, còn đổ thêm dầu vào lửa mà nói:

“Cậu đang nghĩ chờ hợp đồng kết thúc liền rời đi, nhưng cậu có nghĩ tới rằng cậu vốn dĩ chính là thế thân của người khác, đối với Hoắc Ngôn mà nói, hắn đã có bạch nguyệt quang của mình chính là sẽ không có sắc mặt tốt với người không liên quan. Mình nhìn ra được, Hứa Uyển Nhi không thích cậu, cho dù cô ta có bắt nạt sỉ nhục cậu thì Hoắc Ngôn cũng sẽ không xuất hiện bảo vệ cậu, càng đừng nói đến việc Hứa Uyển Nhi sẽ giả vờ đáng thương rồi tố cáo với Hoắc Ngôn rằng cậu bắt nạt cô ta, vậy cậu cảm thấy lúc đó Hoắc Ngôn sẽ đứng về phía ai? Mà cho dù sau đó biết được chân tướng rồi thì liệu hắn có vì cậu mà trách cứ bạch nguyệt quang trên đầu quả tim của mình hay sao?”

Triệu La đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của Kiều Chân Chân, lạnh lùng tần nhẫn nói ra một câu: “Hắn ta sẽ không.”

Bốn chữ nặng nề giống như gông cùm xiềng xích trói chặt lấy Kiều Chân Chân – người chỉ một lòng nghĩ đến tình yêu với Hoắc Ngôn mà không nghĩ đến cái khác, cô ấy trong lòng hiểu rõ từng câu từng chữ Triệu La nói đều là thật.

Buối tối hôm đó, Hứa Uyển Nhi từ nước ngoài trở về, cô ấy vẫn chưa biết gì, vẫn chuyên tâm nấu cơm ngồi chờ Hoắc Ngôn ở nhà, chờ đến nửa đêm đói đến mức choáng váng đầu óc, cuối cùng đập vào mắt lại là cảnh Hoắc Ngôn nói nói cười cười sánh bước cùng Hứa Uyển Nhi đi vào.

Đó là lần đầu tiên Kiều Chân Chân cảm nhận được cái gọi là tan nát cõi lòng, hai người bước vào nhìn thấy cô ấy đứng ở bên cạnh bàn ăn với những đĩa đồ ăn đã sớm nguội ngắt, Hoắc Ngôn nháy mắt lạnh mặt quát lớn:

“Không phải đã nói không cần cô chờ hay sao? Còn đứng ở đây làm cái gì?”

Kiều Chân Chân lúc ấy cái gì cũng không nói được, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía người có khuôn mặt gần như giống với mình của Hứa Uyển Nhi.

Hứa Uyển Nhi hướng về phía nàng nhướng mày, thân mật mà khoác cánh tay Hoắc Ngôn:

“ A Ngôn, cô ấy là ai?”

Hoắc Ngôn đáp: “Người không quan trọng.”

Dứt lời, khóe miệng Hứa Uyển Nhi giơ lên, ánh mắt vui sướиɠ mang theo tâm trạng của người chiến thắng, rõ ràng trong lòng rất đắc ý nhưng mặt ngoài lại giả vờ kinh ngạc, ngây thơ nghiêng đầu nhìn Kiều Chân Chân:

“Ừm? Cảm giác cô ấy có chút giống em.”

Nói tới đây, Hứa Uyển Nhi nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Ngôn, liền thấy người luôn luôn trấn định lại lộ ra biểu hiện hoảng loạn, chột dạ mà chuyển đề tài: “Không cần phải để ý đến cô ta, anh đưa em đi lên phòng của em.”

“Ừm, được rồi. Ngày mai lại tìm anh tính sổ.” Hứa Uyển Nhi trêu ghẹo: “Hôm nay thật sự quá mệt nhọc.”

Kiều Chân Chân nhìn hai người tán tỉnh thân mật, trong lòng liền nổi lên từng đợt đau đớn, đầu cũng choáng váng mơ hồ, cô ấy dùng một chút ý thức thanh tỉnh cuối cùng gọi người đưa lưng về phía mình đang đi hướng lên cầu thang, ngữ khí suy yếu nói:

“Hoắc Ngôn, em…..đầu em đau quá…..”

Chưa dứt lời, Kiều Chân Chân liền ngã xuống dưới đất.

Thanh âm khiến Hoắc Ngôn cùng với Hứa Uyển Nhi chú ý, cô ta nghiêng đầu quan sát phản ứng của Hoắc Ngôn, liền nhìn thấy trên mặt của hắn xuất hiện biểu cảm kinh ngạc hoảng sợ, một khắc này Hứa Uyển Nhi liền biết rằng, địa vị của Kiều Chân Chân ở trong lòng Hoắc Ngôn cũng không thua kém gì cô ta.

Rõ ràng chính là một cái thế thân, dựa vào cái gì.

Hứa Uyển Nhi tay nắm chặt thành quyền, móng tay chăm sóc đến xinh đẹp cắm sâu vào trong thịt, lòng bàn tay liền mang đến cảm giác đau đớn đánh thức lý trí, cô ta liền dời sự chú ý của Hoắc Ngôn về phía mình, tay phải đặt ở vị trí trái tim, ngực lập tức phập phồng thở gấp:

“A Ngôn, em khó chịu quá.”

Quả nhiên Hoắc Ngôn lập tức dừng lại bước chân đang muốn bước về phía Kiều Chân Chân, sốt ruột hoảng hốt bế ngang Hứa Uyển Nhi lên: “Đừng sợ, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”

Hứa Uyển Nhi vì để quay lại với Hoắc Ngôn một lần nữa liền tìm một lý do để lừa gạt, nói chính mình có bệnh tim, năm đó rời đi cũng là bất đắc dĩ, hiện tại thời gian của cô ta không còn nhiều cho nên muốn quay trở lại nhìn Hoắc Ngôn một cái.

Bạch nguyệt quang trong lòng của mình là bởi vì có nỗi khổ nên mới lựa chọn rời đi, Hoắc Ngôn lập tức tin tưởng lý do thoái thác này của Hứa Uyển Nhi, cũng tha thứ cho cô ta năm đó không từ mà biệt.

Hứa Uyển Nhi nắm lấy vạt áo trước ngực Hoắc Ngôn, biểu hiện thập phần suy yếu nói:

“Không cần, đặt em xuống giường nằm nghỉ một lát là tốt rồi, em không muốn đi bệnh viện.”

Hoắc Ngôn cũng không có phát hiện ra có chỗ nào không thích hợp, ôm Hứa Uyển Nhi cấp tốc chạy lên trên lầu, hoàn toàn quên mất Kiều Chân Chân đang ngã nằm dưới đất bên cạnh bàn ăn.

Hứa Uyển Nhi nhìn người chân chính bị bệnh đến ngất xỉu Kiều Chân Chân, nghĩ thầm: “Cuối cùng người quan trọng nhất trong lòng Hoắc Ngôn cũng là tôi, cũng chỉ có thể là tôi.”

Chờ Kiều Chân Chân tỉnh lại lần nữa, chân trời cũng lộ ra ánh sáng của bình minh, cô ấy nhìn chỗ mình đang nằm, trong lòng không có mất mát là không có khả năng.

Kiều Chân Chân chà sát chân tay lạnh lẽo của mình, không tiếng động mà ôm chân vùi mặt vào khóc, cô ấy thật sự không nghĩ tới Hoắc Ngôn có thể nhẫn tâm mặc kệ mình té xỉu ở chỗ này.

Khóc một hồi lâu, Kiều Chân Chân cũng ổn định lại cảm xúc, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang trống rỗng, chờ một lát nữa Hoắc Ngôn sẽ đi xuống, cô ấy bây giờ chỉ muốn trốn đi không muốn nhìn thấy hắn ta.

Kiều Chân Chân chạy vào phòng của mình, dùng chăn che lại toàn bộ cơ thể, phải mất một lúc lâu cơ thể mới ấm áp lên, thời điểm sắp mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi thì liền nghe được tiếp đập cửa vang dội.

Cô ấy vội vàng tỉnh táo lại, nghe thấy âm thanh tràn ngập phẫn nộ của Hoắc Ngôn:

“Kiều Chân Chân, mau chóng tỉnh dậy cho tôi, gan lớn rồi nên ngủ nướng có phải không.”

Giờ phút này Hoắc Ngôn quên mất tối qua Kiều Chân Chân còn chờ hắn đến nửa đêm dẫn đến té xỉu, nhìn đến bàn cơm vẫn còn bày bừa đầy đồ ăn lạnh ngắt, hỏa khí lập tức bốc lên.

Kiều Chân Chân từ trên giường bò dậy, ngày thường cô ấy đều chuẩn bị tốt bữa sáng trước khi Hoắc Ngôn rời giường, hôm nay cô ấy thật sự quá mệt mỏi nên không có đi nấu được.

Hiện tại Hoắc Ngôn chủ động lại đây tìm mình, có phải liền đại biểu rằng trong lòng hắn vẫn có cô hay không?

Kiều Chân Chân còn đang tự tẩy não cho bản thân, một chút cũng không để ý đến ủy khuất trước đó, lòng tràn đầy vui mừng mà ra mở cửa, cho dù đối diện với khuôn mặt thối vì tức giận của Hoắc Ngôn cũng không giảm chút nào: “Em bây giờ lập tức đi chuẩn bị.”

Nói xong liền lách qua người Hoắc Ngôn chạy xuống dưới lầu, mới chạy được một nửa cầu thang, Kiều Chân Chân liền nhìn thấy Hứa Uyển Nhi ngồi ở trên sô pha đang nhìn về phía mình mỉm cười, khuôn mặt tươi tắn vui mừng nháy mắt mất đi, vừa rồi cô ấy thế mà đã quên mất nhân vật Hứa Uyển Nhi này.

Thanh âm của Hoắc Ngôn từ phía sau kịp thời vang lên:

“Uyển Nhi đã lâu rồi không ăn đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc, mau chóng đi chuẩn bị đi.”

Cái này…..Kiều Chân Chân bây giờ mới hiểu được Hoắc Ngôn gọi mình ra chính là bởi vì Hứa Uyển Nhi.

Hứa Uyển Nhi ngồi trên sô pha nở một nụ cười dối trá:

“Nghe A Ngôn nói tay nghề của cô không tồi, sáng nay tôi đúng là có lộc ăn rồi. Thật là nhớ mùi vị mỹ thực của đất nước chúng ta, ngày hôm qua sau khi xuống máy bay A Ngôn đã mang tôi đi ăn đồ ăn Trung Quốc, bây giờ tôi có chút muốn uống sữa đậu nành thơm ngon kia, làm phiền cô rồi.”

Lời này từng câu từng chữ đều để lộ ra tin tức, tối hôm qua Hoắc Ngôn bồi Bạch nguyệt quang đi ra ngoài ăn cơm cho nên mới không trở về.

Kiều Chân Chân mấp máy môi, đáy mắt đều là u oán không tản đi, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra câu nào, ngoan ngoãn đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Chờ đến khi Hoắc Ngôn vừa đi, Hứa Uyển Nhi lập tức thu lại nụ cười giả dối, mang theo phẫn hận ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa bếp, ,ngữ khí lạnh băng hướng về phía người đưa lưng đang bận rộn trong phòng bếp nói:

“Không nghĩ tới da mặt cô lại dày như vậy, hiện tại còn không biết xấu hổ ăn vạ ở chỗ này không đi, xem ra tối qua dạy dỗ cô còn chưa đủ. Chậc, thì ra là thế thân của tôi.”

Kiều Chân Chân có chút mơ hồ không hiểu cái gì, cô ngơ ngác xoay người nhìn về phí Hứa Uyển Nhi đang khí thế bức người ở cửa, đó cũng là lần đầu tiên cô ấy biết loại chuyển bản thân mình là thế thân này.

…..

Tiếng chuông dễ nghe vang lên đánh thức Kiều Chân Chân đang thất thần, nước mắt đã ngừng chảy, vội lấy di dộng ra thấy là Hoắc Ngôn gọi tới, vốn dĩ tâm trạng nên vui sướиɠ thì bây giờ lại không có một chút cảm xúc nào.

“Ký chủ, là nam chính gọi điện tới.” Hệ thống kịp thời báo cáo.

Triệu La nhìn chằm chằm Kiều Chân Chân không chớp mắt: “Giá trị ngược của nữ chính như thế nào? Cảm giác có chút không thích hợp.”

Hệ thống khai báo đúng sự thật: “Không tăng cũng không giảm, sao vậy?”

Triệu La lắc đầu: “Để tôi nhìn lại.”

Ngữ khí của Kiều Chân Chân khó có được một lần bình tĩnh: “Hoắc Ngôn, cứ như vậy đi, về khoản tiền mà anh đã dùng lên người mẹ của tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôi cho anh.”

Phía bên kia đầu dây truyền đến âm thanh bạo nộ: “Kiều Chân Chân, bản lĩnh của cô thật lớn.” Nói xong liền cắt đứt liên lạc, đây là lần đầu tiên Kiều Chân Chân chủ động ngắt điện thoại của Hoắc Ngôn, cũng là lần đầu tiên Hoắc Ngôn trải nghiệm cảm giác này, điện thoại lập tức tiếp xúc với mặt đất.

Tất nhiên là Kiều Chân Chân cũng không biết được, cô ấy nhìn về phía Triệu La nói: “Đi thôi, La La.”

Hệ thống bất tri bất giác nhận ra sự khác thường của nữ chính, nghi hoặc nói: “Kỳ quái, nữ chính đã đồng ý rời xa nam chính, nhưng sao giá trị ngược không có thay đổi một chút nào vậy?”

Triệu La cau mày, cũng không có làm rõ điểm này.

Chiếc xe Bentley chuyển hướng chạy về phía bệnh viện Triệu thị, trên đường Triệu La ngẫu nhiên sẽ nhìn Kiều Chân Chân, chỉ thấy người yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm.

Xóc nảy khoảng một giờ đồng hồ, xe liền ngừng ở trước cửa bệnh viện Triệu thị, Triệu La cùng với Kiều Chân Chân vừa bước xuống xe liền nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng mắt mang mắt kính gọng mạ vàng, dáng người cao gầy khuôn mặt anh tuấn, người đàn ông khí thế hoàn toàn không thua kém Hoắc Ngôn đang đứng chờ.

Giống như là đang đợi các cô vậy.

…..

Tác giả có lời muốn nói:

Tân nhân Triệu La: Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, mong mọi người thông cảm, mong mọi người thông cảm, tôi sẽ càng ngày càng chuyên nghiệp hơn.

Editor cũng có lời muốn nói:

J_rare@5: Hai người yêu đương não tàn, người đau khổ nhất vẫn là đứa bạn thân :)))))