Chương 202: Kiếp Thứ Năm

Editor: Tô Mộc Y

Quận Hà Tây, Bình Thành, phủ Thái thú.

Một nha hoàn mặc váy xanh nhận thư quản sự đưa tới từ tiền viện, nhìn chữ thái thú đại nhân tự tay viết trên phong thư, nha hoàn tên Bích Hà cười khinh miệt, sau khi trở lại nhà sau, nàng tiện tay để lá thư kia lên bàn, sau đó ngồi xuống tiếp tục nằm bò ra ngủ gật. Tiểu thư đang nghỉ trưa, thái thú thôi mà, không đáng để nàng đi quấy rầy tiểu thư.

Nội thất, trong màn màu đỏ rực, Trần Kiều đã sớm tỉnh ngủ, lúc này đang nằm ngơ ngác, trợn mắt há hốc mồm.

Kiếp thứ năm này của nàng, quá sốc!

Nguyên thân Trần Kiều có thân phận vô cùng tôn quý, phụ thân là Quốc cữu đương triều, hoàng hậu nương nương trong cung là cô mẫu của nguyên thân. Lão hoàng đế lớn tuổi ngu ngốc, Trần Quốc cữu và hoàng hậu nương nương liên thủ nắm giữ triều chính, để thiên hạ rơi vào tay họ Trần. Đây là đại sự của triều đình, trong phủ Quốc cữu, mẫu thân nguyên thân chỉ là vợ kế, phía trên nguyên thân, ngoài vài vị huynh trưởng tỷ muội con vợ lẽ, còn có một vị đại ca con vợ cả, Trần Đình Chương.

Năm nguyên thân được sinh ra, Trần Đình Chương bảy tuổi. Đứa nhỏ bảy tuổi đang đắm chìm trong nỗi buồn mẹ mất nên rất hận người mẹ kế vừa mới vào cửa. Nguyên thân là con đầu lòng của vợ kế, cô bé trắng trẻo mập mạp, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp như tiên đồng, vừa sinh ra đã được Trần Quốc cữu vô cùng cưng chiều.

Trần Đình Chương cũng rất ghét muội muội cùng cha khác mẹ này, có lần tìm được cơ hội, Trần Đình Chương thậm chí còn muốn làm nguyên thân chết ngạt.

Hắn đứng bên cạnh xe gỗ, lúc bàn tay đặt phía sau ngo ngoe rục rịch, cô bé mới tròn một tuổi trong xe, đột nhiên gọi hắn một tiếng ca ca. Cô bé có một đôi mắt đào hoa thuần khiết, cặp mắt đen lúng liếng nhìn hắn, Trần Đình Chương quên phản ứng, sau đó, cô bé lại gọi một tiếng ca ca, gọi xong rồi vỗ tay cười.

Sát tâm của Trần Đình Chương đối với một đứa trẻ tám tuổi, đã bị tiếng cười cười của cô bé làm tan chảy.

Từ đó về sau, Trần Đình Chương vẫn không thích mẹ kế, nhưng sự cưng chiều của hắn với muội muội vượt xa bất kì ai trong phủ Quốc cữu.

Nguyên thân cũng rất bám đại ca, trước bảy tuổi còn thường xuyên ngủ cùng huynh trưởng.

Thời thơ ấu của hai huynh muội rất đơn thuần, nhưng sau khi nguyên thân mười hai tuổi, mối quan hệ giữa huynh muội đã có sự thay đổi. Trần Đình Chương không thích nguyên thân chơi đùa với đám biểu ca, đường ca, nguyên thân cũng không cho phép xung quanh Trần Đình Chương có nha hoàn xinh đẹp nào, hai người đều có sự chiếm hữu vượt mức bình thường với nhau. Rốt cuộc năm nguyên thân mười ba tuổi, Trần Đình Chương hai mươi tuổi kéo muội muội đến góc hoa viên, hôn nàng.

Nguyên thân thấy thích thú.

Đây là bí mật của hai anh em, hai người vẫn luôn giấu kín, nhưng nếu đã lui tới thì kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết. Khi nguyên thân mười lăm tuổi, trong nhà bắt đầu sắp đặt hôn sự cho nàng, Trần Đình Chương vừa ghen vừa nôn nóng, lại lén gặp sau núi giả ở hoa viên một lần nữa, Trần Đình Chương không nhịn được muốn định chung thân với muội muội. Hai người tình đầu ý hợp, khi mọi việc sắp trở nên không thể vãn hồi, Trần Quốc cữu dẫn một tiểu thϊếp xông tới.

Huynh muội lσạи ɭυâи, Trần Quốc cữu vô cùng đau đớn, nhưng con trai, con gái đều là cốt nhục của ông, chắc chắn Trần Quốc cữu không nỡ xử lý hai huynh muội, liền âm thầm diệt khẩu tiểu thϊếp và bọn hạ nhân bắt gặp việc này. Sau đó, Trần Quốc cữu đưa con trai đến quân doanh, không có mệnh lệnh của ông con trai không được hồi kinh. Cùng lúc đó, Trần Quốc cữu nhanh chóng định hôn sự cho con gái.

Lúc đó kinh thành Trường An đã đồn đại khắp nơi, đó là Trần Quốc cữu quyền thế ngập trời, muốn giữ thể diện danh môn vọng tộc thì sẽ không để tiểu bối cưới nguyên thân vào cửa, những người có dã tâm nịnh bợ Trần Quốc cữu thì Trần Quốc cữu lại chướng mắt. Chọn tới chọn lui, Trần Quốc cữu đã chọn được một vị tướng do ông đề bạt, Lý Mục.

Lý Mục là cô nhi, mười bốn tuổi đã ra chiến trường, trong một lần dẫn binh đánh giặc Trần Quốc cữu phát hiện tài năng của Lý Mục, ông cảm thấy Lý Mục có tài làm tướng, lại có sự đưa đẩy lõi đời của quan văn, là một người tài hiếm có, liền nạp Lý Mục dưới trướng. Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, Trần Quốc cữu nghĩ thầm, Lý Mục là cô nhi nên chắc sẽ không quá để ý tới thanh danh, liền gọi Lý Mục vào thành Trường An, thương nghị hôn sự.

Lý Mục chưa gặp nguyên thân đã đáp ứng rồi, có lẽ là vì báo đáp ơn bồi dưỡng của Trần Quốc cữu, có lẽ là vì muốn bám vào Trần quốc cữu để leo cao hơn, ai biết được. Dù sao năm đó Lý Mục cưới nguyên thân, Trần Quốc cữu đã đề cử Lý Mục làm thái thú bắc địa quận Hà Tây, quận Hà Tây gồm mười tám huyện, lại là chỗ trọng yếu chống đỡ hung nô, Lý Mục tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí này, có thể nói là một bước lên trời.

Nhưng ngày đó Lý Mục và nguyên thân thành thân, huynh muội nguyên thân mỗi người đã cho hắn một cái tát.

Bạt tay của Trần Đình Chương là vô hình, hắn thấp giọng uy hϊếp bên tai Lý Mục:

“Ngươi dám chạm vào một sợi tóc của muội muội ta, vậy thì ta sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn.”

Lý Mục mỉm cười, rõ ràng là võ tướng, cười rộ lên lại rất tao nhã, trả lời:

“Hạ quan đã rõ.”

Mà nguyên thân cho Lý Mục một bạt tai, là cái tát hàng thật giá thật. Tình hình đêm đó là Lý Mục ứng phó xong khách khứa, mặc hỉ bào đỏ thẫm đi vào hậu viện, nhìn thấy tân nương mặc áo đỏ, hắn khom người hành lễ, chưa kịp ngẩng đầu, nguyên thân đã vung tay, đánh “Bốp” vào mặt hắn, vênh váo tự đắc nói:

“Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng gọi ta là phu nhân? Nếu không phải cha ta ép ta gả cho ngươi, ngay cả tư cách gặp ta ngươi cũng không có! Hôm nay ta sẽ nói cho rõ, sau này ngươi ngủ tiền viện, dám đến hậu viện một bước, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Lời này của nguyên thân rất có sức nặng, nàng gả tới đây, Trần Đình Chương đã âm thầm sắp xếp tám nữ hộ vệ biết công phu cho nàng.

“Được, hạ quan cáo từ.”

Lý Mục nho nhã lễ độ, xoay người cáo từ.

Từ thành Trường An dọn đến quận Hà Tây, Lý Mục vẫn luôn lấy lễ đối xử với nguyên thân, cho dù nguyên thân châm chọc mỉa mai như thế nào, hắn ra ngoài hoặc hồi phủ đều sẽ dùng thư từ để thông báo với nguyên thân. Nguyên thân muốn gặp hắn, hắn lập tức tới đây, nguyên thân không tìm hắn, Lý Mục tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt nguyên thân. Nhiều lần Trần Đình Chương tới quận Hà Tây tìm nguyên thân, thậm chí còn ngang nhiên đưa nguyên thân ra khỏi thành du ngoạn, Lý Mục cũng ngồi yên không để ý đến.

Toàn bộ dân chúng quận Hà Tây thậm chí cả thành Trường An đều biết trên đầu Lý Thái thú tuổi trẻ tuấn lãng đội nón xanh.