Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 203

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Một người đàn ông vì tiền đồ mà không màng tới tôn nghiêm, nhất định sẽ phải chịu sự nhạo báng của người, có người còn làm thơ để châm chọc Lý Mục.

Lý Mục hờ hững tận chức tận trách làm Thái thú, hắn nhậm chức Thái thú quận Hà Tây ba năm, cuộc sống của mọi người dân đều sung túc, Hung nô hai lần xâm chiếm đều bị Lý Mục dẫn binh đánh lui. Lý Mục đảm nhiệm chức Thái thú quận Hà Tây bốn năm, Giang Vương đất Thục tạo phản, Lý Mục ở bắc địa phối hợp, một Vương một tướng liên thủ, nửa năm ngắn ngủn đã công phá thành Trường An.

Lão Hoàng đế khí cấp công tâm mà chết, Hoàng Hậu và Thái Tử bị gϊếŧ, phủ Trần Quốc cữu bỏ tù.

Khi đại cục đã ổn định, Lý Mục cũng từ chức Thái thú quận Hà Tây, trở thành đương Thái úy triều, chưởng quản quân chính thiên hạ.

Mấy năm ngắn ngủn, cảnh còn người mất.

Rốt cuộc nguyên thân đã biết người chồng này rất lợi hại, nàng khóc lóc đi cầu xin Lý Mục buông tha người nhà của nàng và đại ca, nếu đòi điều kiện, nàng sẵn sàng làm nô tỳ. Mà Thái úy tân nhiệm mặc đồ đậm màu vẫn tươi cười ôn hòa như lúc ban đầu, ban cho nàng một chén rượu độc.

Không có sự trả thù tàn nhẫn độc ác, không có thủ đoạn hèn hạ, dường như từ trước đến nay nguyên thân trong mắt hắn chỉ là một con kiến, khi hắn giúp Lâm Giang Vương mưu đồ đại sự thì cần nàng tồn tại, nghiệp lớn đã thành, không cần nguyên thân nữa, để nàng chết là đủ rồi. Lòng dạ hắn quá rộng lớn, nguyên thân chỉ là cỏ rác.

.

Nếu chuyện này không liên quan tới nàng, Trần Kiều sẽ khinh thường huynh muội nguyên thân, sẽ kính nể sự ẩn nhẫn của Lý Mục, đúng là một anh hùng hào kiệt đương thời.

Nhưng bây giờ, nàng lại là vị phu nhân Thái thú đội nón xanh cho Lý Mục, tuy nàng và Trần Đình Chương chưa làm chuyện vợ chồng, nhưng trước khi nàng gả tới đây, huynh muội nguyên thân đã ôm ấp hôn hít, còn bị người ta phát hiện, với Lý Mục mà nói, xét thanh danh, nàng có trong sạch hay không, cũng không có gì khác.

Nên làm gì bây giờ?

Trần Kiều bối rối.

Chắc chắn nàng sẽ không tiếp tục dây dưa với Trần Đình Chương, chắc chắn sẽ không bất kính với Lý Mục, nhưng nàng hối cải để làm một con người mới, Lý Mục sẽ quên đi sự khuất nhục mà hắn đã phải chịu trước đó sao? Lục lại trí nhớ, tuy Lý Mục không tàn nhẫn trả thù nguyên thân, nhưng ly rượu độc đó đã nói lên hắn cũng là người bình thường, hắn cũng sẽ hận, hắn chỉ khinh thường làm gì thêm, gϊếŧ chết nguyên thân coi như là để báo thù.

Thật là càng nghĩ càng sợ!

Hòa ly với Lý Mục?

Ý nghĩ vừa nảy ra, đã bị Trần Kiều phủ quyết, nàng có cha mẹ, muốn hòa ly, trừ Lý Mục đồng ý ra, còn phải được Trần Quốc cữu thành Trường An đồng ý. Lý Mục cần nàng làm quân cờ duy trì quan hệ với Trần Quốc cữu, che dấu mưu đồ tạo phản của hắn, nhất định sẽ không dễ dàng đáp ứng. Còn Trần Quốc cữu rất vất vả mới gả được đứa con gái hồ đồ ra ngoài, sao ông dám để con gái hòa ly rồi tiếp tục dây dưa với đại ca ruột?

Chỉ sợ chỉ có mình Trần Đình Chương hy vọng Trần Kiều hòa ly.

Trần Kiều bực bội trở mình, không thể hòa ly, vậy thử khiến Lý Mục khăng khăng một mực với nàng?

Trần Kiều run lập cập, nguyên thân chết trong tay Lý Mục, bây giờ nàng lại muốn thành thật làm vợ Lý Mục, người ta đường đường là đại anh hùng, sẽ chấp nhận nàng sao?

Vậy nàng vừa không gần gũi với Lý Mục, cũng không đắc tội Lý Mục, chờ sau khi việc lớn của Lý Mục đã thành, xin hắn tha mạng?

Trần Kiều lắc đầu, không được, cách này quá mạo hiểm, nhỡ ba năm sau Lý Mục không chịu tha nàng, chẳng phải nàng đã phí công chờ đợi rồi sao?

Hay là nàng tố giác Lý Mục có ý đồ tạp phản, để Trần Quốc cữu giải quyết Lý Mục trước?

Trần Kiều cắn chặt răng, từ góc độ của người ngoài cuộc, Trần Quốc cữu và Hoàng Hậu nắm giữ triều chính, thuộc về ngoại thích làm loạn, Lâm Giang Vương là con cháu hoàng thất, lật dổ hôn quân cũng xuất binh cũng có lý. Càng không phải nói tới Lý Mục yêu dân như con, bảo vệ biên cương, nhất định sẽ được lưu danh sử sách, nếu nàng hại chết Lý Mục, đó là nối giáo cho chắc, chắc Bồ Tát cũng sẽ không thích đâu?

Hơn nữa, nếu nàng muốn hại chết Lý Mục thật, nàng có bản lĩnh đó không? Không có chứng cứ, Trần Quốc cữu sẽ không tin nàng, chỉ biết con gái đang tìm mọi cách hòa ly với Lý Mục để trở về dây dưa với đại ca. Nếu muốn bắt được chứng cứ, Trần Kiều phải tới phòng Lý Mục trộm, với mưu tính thâm tàng bất lộ của Lý Mục, khả năng Trần Kiều bị bắt còn lớn hơn, đến lúc đó, nàng không cần chờ ba năm sau, lập tức sẽ bị Lý Mục gϊếŧ người diệt khẩu.

Nói cách khác, trước mặt Trần Kiều có bốn con đường.

Con đường thứ nhất, hòa ly, bị Trần Quốc cữu, Lý Mục chặt lại, may mắn ra được khỏi thành thì cũng có Trần Đình Chương như hổ rình mồi.

Con đường thứ hai, an phận thủ thường đợi Lý Mục được việc sẽ cầu xin hắn tha mạng, quá bấp bênh, nếu cược thua thì chỉ có đường chết.

Con đường thứ ba, lấy lòng Lý Mục để Lý Mục khăng khăng một mực với nàng, quá khó.

Con đường thứ tư, đánh đòn phủ đầu gϊếŧ chết Lý Mục, quá nguy hiểm, đánh cuộc thua lập tức sẽ phải chết, lại còn trái với lẽ trời.

Trần Kiều giơ hai tay che đầu.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có con đường lấy lòng Lý Mục, nỗ lực để hắn khăng khăng một mực với mình, mới thấy có chút hy vọng.

Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là Lý Mục là một anh hùng, đi lấy lòng hắn, Trần Kiều không cần quá ép buộc bản thân.

Xác định được một con đường, Trần Kiều thở dài một hơi, ngồi dậy, gọi nha hoàn vào hầu hạ.

Bích Hà nghe tiếng đi vào, cũng cầm lá thư kia vào:

“Tiểu thư, tin của thái thú.”

Nguyên thân không thừa nhận Lý Mục là chồng của nàng, luôn bắt bọn nha hoàn gọi nàng là tiểu thư, chứ không phải phu nhân.

Trần Kiều tạm thời không sửa xưng hô này, tò mò lấy giấy viết thư ra.

“Hôm sau hạ quan sẽ về, tiểu thư chớ buồn.”

Chữ viết rõ ràng, Trần Kiều nhìn chỉ muốn cười khổ.

Thâm tàng bất lộ như vậy, mới khiến người ta kiêng kị.

“Tiểu thư, trên thư nói gì vậy?”

Bích Hà thấy mặt chủ tử buồn rầu, quan tâm hỏi.

Trần Kiều thở dài:

“Hôm sau thái thú hồi phủ.”

Bích Hà nghe vậy, hừ nói:

“Về thì về, tiểu thư không cần lo, để Ngô Tú Nga đi cáo trạng, Thái thú không dám vấn tội tiểu thư đâu.”

Trần Kiều ngẩn ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »