Chương 204

Editor: Tô Mộc Y

Trần Kiều nhớ lại, trong phủ Thái thú này, trừ nàng và Lý Mục là vợ chồng hữu danh vô thực, còn có cô mẫu của Lý Mục.

Cha mẹ Lý Mục đã mất khi hắn còn bé, sau đó cô cô ruột Phương thị đón hắn về. Trong nhà có thêm một đứa trẻ nên phải thêm một khẩu phần, bởi vậy Phương thị bị chồng ghét bỏ, thường xuyên bị đánh, Phương thị đều nhịn, thà ăn ít cũng không bỏ đói cháu trai. Năm Lý Mục mười bốn tuổi, triều đình trưng binh, Lý Mục lén cõng cô mẫu đi tòng quân, sau khi vớt được một chức quan nửa, biết dượng đã say rượu chết rồi, Lý Mục liền đón Phương thị, biểu đệ Ngô Thanh Tùng, biểu muội Ngô Tú Nga về.

Ký ức của Trần Kiều chủ yếu liên quan tới Lý Mục, Trần Đình Chương, còn ấn tượng về ba mẹ con Phương thị thì rất mờ nhạt. Đương nhiên Trần Kiều không nhớ được lần này Ngô Tú Nga muốn cáo trạng nàng cái gì, nhưng nguyên thân là tiểu thư cao ngạo, đến cả quan viên như Lý Mục còn chướng mắt thì thái độ với Ngô Tú Nga cũng có thể tượng tưởng được. Tranh chấp giữa hai người phụ nữ chắc chỉ là những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi sau nhà mà thôi.

Cho dù cáo trạng gì thì Trần Kiều cũng không sợ nguyên thân bị mách trước mặt Lý Mục. Sợ cái gì chứ? Nguyên thân đã cho Lý Mục một bạt tai, chưa thành thân đã đội nón xanh cho Lý Mục, đã có thù lớn như vậy rồi, Ngô Tú Nga mách hay không mách, Lý Mục cũng không có ấn tượng tốt với nàng, đó gọi là nợ nhiều không lo.

Trần Kiều đi tới hậu viện quen thuộc của nàng.

Nguyên thân sinh ra ở phủ Quốc cữu, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, cuộc sống hàng ngày vô cùng xa xỉ, bàn ghế giường tủ trong khuê phòng đều làm từ gỗ thượng đẳng, tùy tiện lấy một món đồ cổ trên Đa Bảo Các cũng đủ để một nhà bình thường giàu ba đời, bàn trang điểm có kính Tây Dương rất cao, trên gọng kính được khảm đá quý các màu, càng không cần phải nói đến hộp trang sức, không đếm nổi có bao nhiêu đồ quý bên trong.

Tuy Trần Quốc cữu hận con gái đã làm ra chuyện xấu bại hoại gia phong, nhưng sự cưng chiều với nguyên thân vẫn có thừa, của hồi môn rất phong phú.

Đó cũng chỉ là vật chết, bên cạnh nguyên thân có bốn đại nha hoàn, lần lượt là Bích Hà, Bích Liễu, Lục Châu, Lục Thược, trừ các tiểu nha hoàn khác thì đáng nói tới là Trần Đình Chương còn cho nàng tám nữ hộ vệ.

Chủ tử thế nào thì hạ nhân thế đó, nguyên thân khinh thường Lý Mục, nha hoàn cũng dám cho Lý Mục xem sắc mặt, như vậy cũng coi như thôi, các nàng còn nghe lời Trần Đình Chương răm rắp, trung thành hơn cả với nguyên thân.

Trần Kiều xoa trán, chỉ cảm thấy tình cảnh vô cùng gian nan.

Cả buổi chiều, Trần Kiều đều rầu rĩ xem phải thay đổi ấn tượng của Lý Mục về nàng như thế nào, sầu đến trời tối cũng không có manh mối. Cái khác không nói, những lời đồn vớ vẩn của nàng và Trần Đình Chương thôi đã là ngọn núi lớn ngăn cách nàng với Lý Mục, mười Ngu Công tới giúp cũng khó đi được.

Ngủ một giấc, nghĩ đến ngày mai Lý Mục đã trở lại rồi, tâm trạng Trần Kiều càng phập phồng thấp thỏm, sau khi ăn sáng xong, Bích Hà đi dạo vườn với nàng.

Đang là mùa xuân tháng ba, hoa thơm chim hót, đáng tiếc hoa viên phủ Thái thú cực nhỏ, liếc mắt một cái là đã nhìn được hết một lượt, đó là vì Lý Mục trời sinh tính tiết kiệm, sau khi nhận chức thì hết lòng với dân, cũng không tốn sức sửa phủ Thái thú. Cũng may tuy chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, núi giả nước ao vẫn có, bên cạnh ao còn trồng một cây đào.

Trần Kiều đến chỗ mấy cành hoa đào, cách rất gần mới phát hiện có người đang đứng ở đó trước nàng, là một thiếu nữ mười bốn lăm tuổi tuổi xuân, mặc váy hồng nhạt, mắt hạnh má đào, rất là xinh đẹp.

Thấy Trần Kiều, lông máy lá liễu của thiếu nữ dựng ngược lên, bộ dáng tức giận.

Trần Kiều đoán, đây hẳn là biểu cô nương Ngô Tú Nga.

Quả nhiên, Bích Hà đã đi lên trước, vênh mặt hất hàm sai khiến:

“Tiểu thư chúng ta muốn ngắm hoa, ngươi còn không lui xuống!”

Mấy hôm trước Ngô Tú Nga vì không thích Trần Kiều nói lời vô lễ nên đã bị Trần Kiều phái nha hoàn ấn xuống, tát nàng bốn cái. Ngô Tú Nga vừa hận vừa sợ Trần Kiều, lúc này thấy Trần Kiều chỉ dẫn theo một mình Bích Hà, Ngô Tú Nga nhìn nha hoàn Tiểu Thúy của mình, liền không sợ nữa, dương cằm nói:

“Đây là nhà của biểu ca ta, ta thích ngắm hoa ở đâu thì ngắm hoa ở đó, ngươi quản được chắc?”

Trước năm mười tuổi, Ngô Tú Nga đều ở nông thôn, đi theo Lý Mục năm năm làm tiểu thư nhà quan, khuôn mặt đã được chăm sóc tới trắng mềm, nhưng tính tình vẫn có phần thô lỗ nông thôn như trước.

Bích Hà ghét nhất mấy người kiểu như nàng ta, vừa muốn giáo huấn, Trần Kiều đã lười biếng nói: “Được rồi.”

Nói xong, Trần Kiều đi tới một cây đào khác.

Bích Hà hung hăng lườm Ngô Tú Nga, sau đó đuổi theo chủ tử.

Ngô Tú Nga nghi hoặc nhìn bóng lưng Trần Kiều, kỳ lạ, sao hôm nay người phụ nữ này lại hiền lành như vậy?

Ngô Tú Nga cũng là người không an phận, nàng còn nhớ mối thù bốn bạt tai kia, hôm nay bên cạnh Trần Kiều có ít người, đúng là cơ hội tốt để nàng báo thù.

Nếu Ngô Tú Nga lớn lên ở thành Trường An, đã trải sự đời, biết được Trần gia lợi hại thế nào, nhất định nàng sẽ không dám va chạm với Trần Kiều, nhưng nàng ở trong phủ của Lý Mục 5 năm làm biểu cô nương quý giá nhất, đã quen ức hϊếp người khác. Năm ngoái Trần Kiều gả tới đây, mắt chó coi thường người khác biểu ca cũng không để vào mắt, Ngô Tú Nga đã nén giận rồi, bốn bạt tai mấy hôm trước đã thiêu hủy tia lý trí cuối cùng của nàng.

Thấy Trần Kiều đứng bên bờ ngắm hoa, Bích Hà cũng đứng đưa lưng về phía nàng, Ngô Tú Nga trở nên hung ác, đột nhiên lao nhanh tới chỗ Bích Hà!

Tốc độ của nàng quá nhanh, Bích Hà nghe thấy tiếng quay đầu lại, Ngô Tú Nga đã đưa tay đẩy!

Bích Hà chỉ kịp kêu một tiếng sợ hãi, đã bị Ngô Tú Nga đẩy, thân thể ngàn vàng của Trần Kiều đáng thương như liễu rũ trước gió, lập tức đã bị Bích Hà xô làm cho mất đà, một chân đạp vào khoảng không, mặt hướng lên trời, người ngã xuống ao!

Trần Kiều chỉ cảm thấy gáy tê rần, sau đó liền bất tỉnh.