Chương 205

Editor: Tô Mộc Y

Khi ý thức được khôi phục, Trần Kiều chưa mở mắt đã nghe đã có người hỏi:

“Lang trung, tiểu thư nhà ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Là Bích Hà, chắc là đứng sau bình phong hỏi.

Lang trung khó xử nói:

“Sau đầu tiểu thư có máu bầm, bị thương nhẹ nhưng nghiêm trọng, trước khi tiểu thư tỉnh lại, lão phu không dám nói bừa.”

Lại một nha hoàn khác mở miệng, gấp đến sắp khóc:

“Làm sao bây giờ, nghe nói có người chỉ bị đập đầu một chút, trở nên ngốc nghếch, nhỡ tiểu thư…”

“Câm miệng, tiểu thư cát nhân thiên tướng, sẽ không trở nên ngốc nghếch!”

“Được rồi, đừng có ồn, chờ tiểu thư tỉnh lại rồi nói.”

Tốt cuộc trong phòng cũng yên tĩnh lại.

Gáy Trần Kiều rất đau, nhưng giờ phút này trong đầu nàng đều là giọng nói của mấy nha hoàn. Vì những câu nói đó, Trần Kiều cũng chợt nhớ tới chuyện lạ nàng từng nghe được khi ở phủ Quốc công, có vị công tử không cẩn thận đυ.ng trúng đầu, sau khi tỉnh rất khỏe, nhưng lại quên mất mình là ai, ngay cả cha mẹ ruột cũng không nhớ!

Ý nghĩ này đã khiến Trần Kiều thấy được một tia hy vọng. Nếu nàng cũng không nhớ được, vậy nàng có thể làm một Thái thú phu nhân ngây thơ đơn thuần, Lý Mục là chồng của nàng, nàng gần gũi với hắn cũng là chuyện thường tình, chắc chắn Lý Mục sẽ không nghi ngờ nàng có mục đích gì khác. Đồng thời, nàng không nhớ Trần Đình Chương, không nhớ những chuyện chàng chàng thϊếp thϊếp kia, có lẽ Lý Mục cũng sẽ không ngại nguyên thân đã từng hồ đồ.

Trần Kiều cao hứng đến mức muốn ngồi dậy.

Nhưng nàng nhịn xuống, bắt đầu từ bây giờ, nàng phải bắt đầu giả vờ. Tính cách của nàng và nguyên thân vốn khác nhau, chỉ cần có thể để mọi người tin nàng thật sự quên, chuyện sau này sẽ không khó.

Cảm giác hưng phấn qua đi, Trần Kiều vừa giả vờ hôn mê, vừa cân nhắc một phen.

Chuẩn bị đủ rồi, Trần Kiều nhíu mày, mở mắt.

Bích Hà trông coi trước giường, thấy nàng tỉnh, Bích Hà cao hứng nhào tới, quan tâm hỏi:

“Tiểu thư, người tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không?”

Trần Kiều mờ mịt nhìn nàng, nàng vốn không quen những người này, bây giờ giả vờ lại càng dễ dàng.

Bích Hà thấy nàng ánh mắt không đúng, lập tức gọi lang trung.

Lúc lang trung bắt mạch cho Trần Kiều, đột nhiên truyền đến tiếng cãi nhau ở cửa nhà chính.

“Tiểu thư đã từng hạ lệnh, không cho Thái thú bước vào, xin Thái thú dừng bước.”

Là giọng của nha hoàn Bích Liễu.

Lý Mục đã trở lại?

Đầu tiên Trần Kiều thấy khϊếp sợ, ngay sau đó lại thầm trấn an bản thân.

Sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói ôn hòa, bình ổn:

“Bây giờ tiểu thư thế nào rồi?”

Bích Liễu vô cùng không khách khí:

“Không liên quan tới ngài, Thái thú đừng quên bổn phận.”

Trần Kiều nghe xong, trong lòng không ngừng thấy may mắn, may mà nàng nghĩ ra cách này, nếu không chỉ bằng với điệu bộ đáng ghét của đám nô tỳ, Lý Mục cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Đương nhiên, nha hoàn dám vô lễ với Lý Mục, chắc chắn cũng là nguyên thân dung túng.

Đối diện với sự bất kính của nha hoàn, giọng người đàn ông vẫn ôn hòa như trước:

“Nếu tiểu thư tỉnh lại, bản quan sẽ dẫn biểu muội tới bồi tội, nếu tiểu thư vẫn hôn mê, bản quan cần phải thăm, nếu không thì không biết ăn nói thế nào với Quốc cữu.”

Nội thất, Bích Hà nhìn chằm chằm chủ tử trên giường.

Trần Kiều hơi sợ hãi nhìn nàng:

“Người bên ngoài là ai?”

Trong lòng Bích Hà trầm xuống, tiểu thư hận Lý Mục nhất, bây giờ Lý Mục xuất hiện cũng không thể khiến tiểu thư trở lại bình thường…

Bích Hà rất sợ, nếu tiểu thư thật sự quên mất, Thế tử gia Trần Đình Chương sẽ là người đầu tiên không tha cho các nàng, lúc này, nàng nên tìm người chịu tội thay.

Đã ra quyết định, Bích Hà đưa mắt ra hiệu với nha hoàn Lục Châu.

Lục Châu ngầm hiểu, xoay người ra ngoài.

Không lâu sau, nàng quay lại, phía sau có thêm một người.

Trần Kiều nằm trên giường, ánh mắt bị góc giường ngăn cản, cho đến khi người đó đi vào, dừng lại phía sau lang trung, Trần Kiều mới nhìn thấy hắn.

Lý Mục hai bảy tuổi, người cao hơn tám thước, mặc quan phục màu xám nhạt, eo hẹp, có vẻ rắn rỏi. Hắn xuất thân là võ tướng, màu da lại rất trắng, mày kiếm mắt phượng, vẻ mặt quan tâm nhìn nàng. Chắc chắn Lý Mục là mỹ nam, trên người hắn lại có một khí chất rất ôn hòa. Nếu nói Lục Dục là quý khí bức người như kiếm sắc thì Lý Mục lại là một viên ngọc đẹp đã được lưu giữ qua hàng ngàn năm, khiến người ta muốn tới gần gũi.

Xuất thân bần hàn, nhưng lại trời sinh ngọc cốt, khó trách có thể chịu được những điều người thường không thể chịu.

Đây là lần đầu tiên Trần Kiều gặp Lý Mục, nàng vốn không cần giả vờ, chỉ ngơ ngác nhìn hắn là đủ rồi.

Cô nương nằm trên giường, mái tóc đen xõa ra, gò má tái nhợt, y như một người bệnh nặng, nhưng đôi mắt nàng đen nhánh trong veo, sự kinh ngạc và xa lạ có thể nhìn ra không sót chút gì.

Áp xuống sự kinh ngạc trong lòng, Lý Mục hơi khom người, dịu dàng hỏi:

“Tiểu thư có bị thương chỗ nào không?”

Trần Kiều vẫn nhìn hắn, ngoan ngoãn chỉ tay vào đầu.

Lý Mục nhíu mày, vừa muốn hỏi lang trung, Trần Kiều đã nhìn hắn, sợ hãi hỏi:

“Ngươi là phụ thân của ta sao?”

Không phải Trần Kiều cố tình trêu Lý Mục, mà Lý Mục vốn hơn nàng mười tuổi, trên người hắn lại còn có sự chín chắn ung dung khác với tuổi thật, đúng là giống người già thật.

Lời này vừa nói, người lòng dạ thâm trầm như Lý Mục cũng khó nén khϊếp sợ mà lại nhìn sang đây.

Trần Kiều nhìn hắn đầy mong chờ.

Lang trung đang ngồi bắt mạch cho nàng đã sớm cứng đờ như đá, hai nha hoàn Bích Hà, Lục Châu cũng há to miệng.

“Ta, ta không phải.”

Khi Lý Mục trả lời, hiếm thấy lại nói lắp.

Sắc mặt Trần Kiều buồn bã, ánh mắt nhìn qua những người khác, hoảng sợ hỏi:

“Vậy ngươi là ai? Tại sao ta không quen các ngươi?”

Lý Mục rũ mắt, không biết nên giải thích thế nào. Trên danh nghĩa hắn là chồng nàng, nhưng đêm đó thành thân, vị tiểu thư này đã phân rõ giới hạn với hắn.

Bích Hà, Lục Châu liếc mắt với nhau, cũng đều im lặng.

Cuối cùng, lang trung không thể nhìn nổi nữa, Thái thú đại nhân bên cạnh ông, tuy khom lưng cưới đứa con gái đã bị tổn hại khí tiết của Quốc cữu vì tiền đồ, bị người ta nhạo báng, nhưng sau khi Thái thú đại nhân luôn hết lòng với dân chúng quận Hà Tây, còn khiến quân hung nô kinh sợ đến mức không dám xâm chiếm, lang trung kính nể tự đáy lòng, càng kính nể, càng không thích cô gái đã trước mặt ức hϊếp Thái thú đại nhân.

“Ngài ấy là Thái thú đại nhân của quận Hà Tây chúng ta, cũng là phu quân của ngài.” Từng chữ lang trung nói, đều mang hàm ý giáo huấn.

Cô gái nhỏ, nếu đã gả tới đây thì hãy sống với Thái thú đại nhân cho tốt, đừng nhớ thương ca ca ruột nữa!