Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 206

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Phu quân?

Nghe lang trung trả lời xong, Trần Kiều lại nhìn Lý Mục, trong mắt nổi lên một tia e lệ, đôi mắt long lanh ngập nước chẳng khác nào tân nương lần đầu gặp tân lang. Ngay lúc Lý Mục cùng bọn người Bích Hà đang kinh ngạc trước phản ứng ngây thơ của nàng, Trần Kiều bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nghi hoặc mà hỏi Lý Mục: "Nếu ngươi thật sự là phu quân của ta thì tại sao lại gọi ta là tiểu thư giống các nàng?"

Vấn đề này đương nhiên có thể giải thích nhưng chỉ thích hợp khi chỉ có hai người đơn độc ở chung mới có thể nói.

Lý Mục dùng giọng điệu trấn an nói: "Việc này nói ra thì rất dài dòng, mời tiểu thư trước hết để cho tiên sinh bắt mạch đã, thương thế quan trọng hơn."

Trần Kiều vẫn bất an như cũ như lại ngoan ngoãn nằm yên.

Lang trung hỏi nàng một vài vấn đề, thí dụ như có thể nhớ cha mẹ là ai, Trần Kiều lắc đầu từng cái một, lúc trả lời nàng thỉnh thoảng lại nhìn về Lý Mục, tựa hồ tạm thời miễn cưỡng coi Lý Mục là người đáng tin cậy. Bích Hà, Lục Châu đều rất gấp nhưng vì Lý Mục đến cùng vẫn là một quận Thái Thú nên ngay trước mặt lang trung các nàng cũng không dám giải thích gì.

Trần Kiều bệnh, không cần lang trung mở miệng, người đứng quan sát bên ngoài đều có thể đoán được là vị tiểu thư này bị mất trí nhớ.

"Tiên sinh có chắc chắn là chữa khỏi được hay không?" Ngay trước mặt Trần Kiều, Lý Mục hỏi lang trung.

Lang trung thở dài, mắt nhìn Trần Kiều co quắp ngây thơ, ông ấy lắc đầu nói: "Liên quan tới bệnh này, lão phu đã từng đọc qua sách thuốc điển tịch nhưng cũng không có biện pháp điều trị hữu hiệu, đa số bệnh nhân không dùng thuốc mà trong một thời gian nhất định sẽ khỏi bệnh, ký ức tự động khôi phục, cũng có người..."

Vẻ mặt ông ấy lộ vẻ tiếc nuối, đằng sau tỉnh lược không cần nói cũng biết.

Lý Mục muốn tiễn lang trung đi ra ngoài, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh lo lắng của nữ nhân: "Ngươi, ngươi đừng đi. . ."

Lý Mục quay đầu.

Lúc đầu Trần Kiều đã ngồi dậy nữa người nhưng tiếp xúc với ánh mắt của Lý Mục, nàng lại tranh thủ thời gian nằm xuống, chuyển sang một gương mặt khác với bộ dáng mười phần thẹn thùng.

Lang trung thức thời nói: "Đại nhân dừng bước, phu nhân mất ký ức, lo lắng bất an, cần người có thể tin tưởng trấn an."

"Chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư, Thái Thú có việc bận thì cứ đi đi." Lục Châu không chút khách khí nói.

Lý Mục lại nhìn Trần Kiều, Trần Kiều cắn môi, ánh mắt cầu khẩn nhìn qua hắn.

Lý Mục cảm thấy, vẫn là đem mọi chuyện nói rõ ràng nên hắn lưu lại.

Lục Châu không cam lòng thay hắn đi tiễn khách, Lý Mục cùng Bích Hà canh giữ ở bên giường, Bích Hà đứng, Lý Mục ngồi ở trên ghế đẩu ở trước giường.

Trước ánh mắt cảnh cáo của Bích Hà, giọng nói của Lý Mục ôn hòa đối với Trần Kiều giới thiệu thân phận của nàng, là con gái của quốc cữu thành Trường An.

Trần Kiều an tĩnh nghe.

Nói đến nhân duyên của hai người, Lý Mục cười khổ nói: "Ta gọi người là tiểu thư là bởi vì tiểu thư đã có người ngưỡng mộ ở trong lòng, hạ quan tự biết mình xuất thân thấp hèn, không xứng với tiểu thư, nên cũng không muốn miễn cưỡng tiểu thư, khắp nơi lấy lễ đối đãi, tương kính như tân. Còn các việc khác, tiểu thư có thể hỏi thăm nha hoàn bên người, các nàng đều là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, đợi tiểu thư nghe các nàng giải thích thì có thể toàn tâm tín nhiệm."

Hắn không thừa cơ hội để nói sai sự thật chiếm tiện nghi của tiểu thư, sắc mặt của Bích Hà dễ nhìn hơn một chút.

Trong lòng Trần Kiều lại khóc, Lý Mục người này nhìn như thật sự là quân tử chính trực nhưng kì thực lại đối với nguyên thân không có một chút tình ý. Cơ hội tốt đẹp như vậy mà người ta cũng kinh thường.

"Vậy tiểu thư an tâm tĩnh dưỡng, hạ quan đi viết thư báo cho quốc cữu, đợi ngoại thương của tiểu thư khỏi hẳn, hạ quan sẽ để cho biểu muội đến bồi tội người."

Điều nên nói đều đã nói rồi, Lý Mục đứng dậy cáo từ.

Trần Kiều chỉ có thể nhìn hắn đi.

Lý Mục vừa đi, Bích Hà lập tức ngồi vào bênh cạnh Trần Kiều, kể một loạt hồi ức đẹp đẽ của nguyên nhân cùng với ca ca Trần Đình Chương.

Trần Kiều giả vờ ngây ngốc.

Sau gáy Trần Kiều bị sưng một cục còn phải ở trong phòng chăm sóc, mỗi ngày dù sớm hay muộn thì Lý Mục cũng tới thăm nàng, nói hai câu khách sao liền rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »