Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 208

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Không quan tâm mấy người Bích Hà, Lữ quản sự hướng Trần Kiều giới thiệu nói: "Phu nhân, đây là nha hoàn mà quốc cữu gia đích thân lựa chọn cho người."

Bốn nữ thử tiến lên, theo thứ tự là Như Ý, Cát Tường, Bình An, Cẩm Tú.

"Bên ngoài ồn ào, mời phu nhân đi vào nội thất nghỉ ngơi." Lữ quản sự cười híp mắt nói, vừa dứt lời, bốn nha hoàn Như Ý đã giải cứu Trần Kiều trong vòng vây của nhóm nha hoàn Bích Hà đỡ đi nội thất. Cùng lúc đó, bốn người đại hán vạm vỡ cũng đem bọn người Bích Hà xách như xách gà con mang đi, tám nữ hộ vệ nghe chuyện tới hỏi tất nhiên Lữ quản sự cũng cho mang đi.

Lữ quản sự tựa như một trận vòi rồng, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Lý Mục đứng tại cổng phủ Thái Thú, đưa mắt nhìn Lữ quản sự mang theo một nhóm nô tỳ rời đi, trong lòng không biết nên có cảm tưởng gì.

Hắn còn chưa nghĩ ra thì nha hoàn mới Như Ý của Trần Kiều cung kính đi tới hướng hắn hành lễ nói: "Đại nhân, bữa tối đã xong, phu nhân gọi nô tỳ đến mời ngài dùng bữa."

Lý Mục nghe vậy, nhìn về phía Nghiêm quản sự.

Nghiêm quản sự cúi đầu xuống, lại khó nén khóe môi đang giương lên, quốc cữu gia thật sự rất coi trọng đại nhân, đầu tiên là đem nữ nhi xinh đẹp thanh danh không tốt đưa cho đại nhân, hiện tại nữ nhi bị bệnh, cữu quốc gia lại không tìm cách để nữ nhi khôi phục trí nhớ mà ngược lại tính toán tốc chiến tốc thắng, thúc giục đại nhân nhanh chóng viên phòng với nữ nhi ông ấy.

Nghiêm quản sự cảm thấy chuyện này rất đáng vui mừng, thanh danh của đại nhân ở bên ngoài đã bị lỗ vốn, hiện tại ngủ với nữ nhân kia cũng coi là có chút đền bù, dung mạo xinh đẹp như vậy, coi như thân thể không còn trong sạch thì cũng có ít nhiều nam nhân tha thiết mơ ước.

Ánh chiều tà le loi, Lý Mục đi vào hậu viện liền gặp vị Kiều tiểu thư mất trí nhớ đã ngồi ở bàn vuông chờ bên cạnh, trông thấy hắn, nàng lập tức đứng lên, lông mi dài rũ xuống, rất là co quắp nhưng cũng không có sự kháng cự cùng miệt thị quen thuộc.

Lý Mục đến gần vừa muốn mở miệng, nàng đã nắm chặt khăn, xấu hổ kêu: "Phu quân, người đến rồi."

Lý Mục liền giật mình, "Ân"

"Phu quân mời ngồi." Trần Kiều lấy dũng khí nhìn hắn một cái, giúp hắn đem cái ghế chủ vị kéo về phía sau.

Tiếng thứ hai nàng gọi "Phu quân" so với tiếng thứ nhất càng tự nhiên hơn nhiều.

Lý Mục yên lặng ngồi xuống.

Trong phòng, nhóm nha hoàn hầu hạ mới đã lui ra ngoài.

Trần Kiều một tay cầm bát, ăn cơm từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ, thỉnh thoảng hai mắt lại nhìn lén Lý Mục.

Nàng ngây thơ như nai con, Lý Mục quả thực không quen lắm, ăn mấy miếng, Lý Mục nhẹ giọng hỏi: "Nha hoàn mới tiểu thư dùng đã quen chưa?"

Trần Kiều liền đặt bát xuống, cúi đầu đáp: "Rất tốt, các nàng Bích Hà khá dữ, luôn luôn quản ta, ta sợ hãi."

Lý Mục dừng một chút, nói: "Tiểu thư thích là tốt rồi."

Hắn tiếp tục gắp thức ăn, sau một lát phát hiện tiểu cô nương bên cạnh lại không nhúc nhích, Lý Mục nghi hoặc mà nhìn qua, đã thấy lông mi của nàng rũ xuống, treo hai viên nước mắt óng ánh vẫn chưa rơi xuống.

Lý Mục thất kinh, lập tức để đũa xuống hỏi: "Hạ quan đã nói gì sai sao?"

Trần Kiều lắc đầu, nước mắt rớt xuống, nàng quay đầu đi, không cho hắn thấy, sợ hãi hỏi: "Bích Hà, Bích Hà các nàng nói rất nhiều chuyện trước kia của ta, nói, nói ta cùng Đại ca, những cái kia, đều là thật sao?"

Lý Mục im lặng.
« Chương TrướcChương Tiếp »