Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 209

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Trần Kiều quay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn một lát, sau đó chực khóc lã chã mà nói: "Xem ra là sự thật, ngươi nhất định là rất chán ghét ta có phải hay không?"

Lý Mục nghiêng người qua hướng nàng, đảo mắt nói: "Hạ quan không dám, hạ quan xuất thân thấp hèn, xác thực là ủy khuất tiểu thư."

Trần Kiều lấy khăn ra, che mặt khóc không thành tiếng: "Ngươi là anh hùng, ta chỉ là một nữ tử không biết liêm sỉ, là ta không xứng với ngươi."

Lý Mục thở dài: "Tiểu thư nói quá lời, người chứ có phải thánh hiền đâu mà không mắc lỗi, huống chi tiểu thư lúc ấy tuổi còn nhỏ, chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi."

Trần Kiều kinh hỉ ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa mà nhìn hắn: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"

Lý Mục gật đầu.

Trần Kiều lại tiếp tục nhăn nhó, tay nhỏ xoa khăn, nữa ngày mới đỏ mặt nói: "Phụ thân, phụ thân viết thư cho ta, khen ngợi đại nhân là một hào kiệt đương thời, kêu ta nên trân quý phúc duyên này, an tâm làm thê tử người thật tốt. Ta, ta nguyện ý nhưng lại không biết đại nhân có chịu tha thứ cho những sai lầm trước kia của ta mà thực tình tiếp nhận ta không?"

Lý Mục nhìn gương mặt hồng hồng của nàng, cười nói: "Có thể lấy tiểu thư làm vợ là phúc phận của Lý Mục ta."

Trần Kiều cuối đầu xuống thấp hơn, lông mi dài rung động, rung động.

Lý Mục một lần nữa cầm đũa lên, giúp nàng gắp thức ăn: "Tiểu thư dạo này hơi gầy, nên ăn nhiều chút."

Trần Kiều ngọt ngào "Ân", cầm lấy bát nói: "Đa tạ phu quân."

Bầu không khí bữa tối coi như là ấm áp, sau bữa ăn, Trần Kiều xấu hổ nhìn Lý Mục một chút liền đi về phòng.

Lý Mục vẫn đứng đó một lúc lâu, dư quang thấy mấy nha hoàn đang thu thập bát đũa, đáp lại nỗi khổ tâm của Trần quốc cữu thành Trường An. Hắn đành cũng phải đi về phòng.

Trần Kiều ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi gỡ xuống đồ trang sức đên đầu, giả bộ không nhìn dáng vẻ của hắn nhưng kỳ thật trong lòng lại rất khẩn trương. Với tình hình này, đêm nay khẳng định Lý Mục sẽ ngủ lại ở hậu viện, chẳng lẽ hai người bọn họ phải làm vợ chồng thật một cách đơn giản như vậy? Mặc dù đã trải qua bốn kiếp nhưng mà phải đối mặt với một phu quân xa lạ nguy hiểm, Trần Kiều vẫn không thể thản nhiên đối mặt được.

Nàng chải đầu, Lý Mục trực tiếp ngồi ở trên giường.

Trần Kiều một lần nữa bội phục hắn, thật là quá bình tĩnh, trước đó bọn người Hàn Nhạc, đêm tân hôn người nào chả có ít nhiều khẩn trương, Lý Mục bình tĩnh nhất, mới là người hận nguyên thân nhất.

Bọn nha hoàn bưng nước nóng tiến vào, phục vụ hai vợ chồng rửa mặt rửa chân.

Trần Kiều rửa xong trước, nằm ở một nữa giường bên trong.

Lý Mục sau khi tắm, tiến đến bên cạnh nàng, bọn nha hoàn buông màn xuống, thổi đèn, đều đâu vào đấy lui ra ngoài.

Trần Kiều nhắm mắt lại, phảng phất có thể nghe thấy nhịp tim phanh phanh phanh của mình. Cùng một người bên ngoài ôn nhu nhưng bên trong lại hận mình viên phòng là sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Lý Mục nằm xuống, ngửa mặt nằm thẳng, trầm mặc một lát, hắn thấp giọng nói: "Tiểu thư, hạ quan có mấy lời muốn nói."

Trần Kiều mở mắt, nghiêng đầu một chút.

Lý Mục cảm giác được, biết nàng đang nghe, hắn tiếp tục: "Tiểu thư nguyện ý cùng ta làm phu thê, hạ quan cảm thấy rất may mắn, chỉ là tiểu thư vẫn đang bệnh, đã quên đi chuyện cũ trước kia, lúc này hạ quan đi quá giới hạn sợ tương lai tiểu thư lành bệnh sẽ oán hận hạ quan. Cho nên, hạ quan vẫn muốn đợi cho đến khi tiểu thư lành bệnh nên trước đó hạ quan sẽ giữ cẩn thận bổn phận của mình, mong tiểu thư thông cảm."

Trần Kiều mím môi: "Nhưng, nếu ta vẫn luôn không nhớ nổi. . ."

Lý Mục nói: "Ba năm, ba năm sau tiểu thư vẫn chưa thể khôi phục, tâm ý vẫn không thay đổi, hạ quan sẽ cùng tiểu thư làm vợ chồng thật."

Trần Kiều muốn khóc, đại lừa gạt, chờ thật đến lúc đó, rượu mừng liền biến thành rượu độc.

"Đại nhân thật chính nhân quân tử." Trong bóng tối, Trần Kiều nghiêm túc khen hắn.

Lý Mục khiêm tốn nói: "Tiểu thư quá khen."

Trần Kiều bẹp miệng, tâm sự nặng nề ngủ.

Lý mục cũng nhắm mắt lại nhưng trong màn đều là mùi hương trên người nữ tử, không biết là mùi hương trên cơ thể hay là mùi của son phấn, hắn rất không quen, ngủ không được liền nghĩ tới một số chuyện người ta bàn tán. Nghe nói, nàng cùng huynh trưởng pha trộn tại vườn hoa phủ quốc cửu bị người ta bắt được, hai huynh muội quần áo đều không chỉnh tề, không biết đã làm cái gì rồi.

Lại ngửi thấy mùi hương kia, Lý Mục liền cảm thấy buồn nôn.

Hắn có thể cùng nàng lá mặt lá trái, nhưng đồ vật mà Trần Đình Chương đã chạm qua, không cần Trần Đình Chương nhắc nhở, hắn cũng chướng mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »