Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 210

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Lý Mục chỉ muốn đi ngủ đàng hoàng, nhưng Trần Kiều nằm cùng chăn với hắn thì lại không.

Có lẽ nhân duyên mấy đời trước đã dưỡng thành thói quen, khi Trần Kiều ngủ, nếu trong chăn có mình nàng, tư thế ngủ sẽ rất ngoan, nhưng nếu bên cạnh có chồng, Trần Kiều xoay người chạm phải, sẽ dựa vào ngực hắn theo thói quen, như chim nhỏ nép người.

Đêm nay cũng không ngoại lệ, Trần Kiều ngủ say không nhớ rõ nàng và Lý Mục là phu thê giả, khi xoay người tay chạm vào cái gì, cảm giác ấm áp rất quen thuộc, Trần Kiều quen mùi lại gần, đầu thân mật cọ vào hõm vai Lý Mục, tìm tư thế thoải mái nhất, lập tức ngủ như chết.

Khi Trần Kiều chạm vào mình, Lý Mục lập tức tỉnh lại.

Mày nhíu chặt, đó là phản ứng theo bản năng, ghét bỏ.

Lý Mục nhịn một lát, sau đó chậm rãi nhắc cánh tay nàng đang đặt bên hông hắn ra, dịch về một chút, bỗng nhiên hắn vừa buông tay, nàng lại ôm lấy. Đồng thời, nàng cách hắn rất gần, mùa xuân trung y mỏng manh, Kiều tiểu thư mười bảy tuổi như quả đào chín mọng đầu cành, tản hương mùi ngọt ngào mê người trong đêm.

Lý Mục chớp mắt cứng cả người, giờ phút này hắn mới biết, hóa ra cho dù chán ghét thì lúc đυ.ng chạm da thịt cũng sẽ không chịu khống chế nổi.

Hắn lại lấy cánh tay Trần Kiều ra, đẩy đầu nàng ra, cũng nhanh chóng dịch ra ngoài, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Trần Kiều không vớt mò người nữa, tự ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trời còn mờ sáng, Lý Mục xốc chăn lên, cũng không nhìn người ngủ phía sau, yên lặng rời đi.

Trần Kiều ngủ dậy cũng không nhớ mình đã làm gì, chỉ phát hiện nàng ngủ lăn ra ngoài, cách mép giường chỉ có nửa cánh tay. Nàng không biết tối qua Lý Mục nằm lơ lửng nửa người không chịu được, còn tưởng Lý Mục đi rồi nàng mới chiếm chút địa bàn, bởi vậy cũng không nghĩ nhiều.

Thái thú đại nhân đáng thương luyện một bộ quyền tại tiền viện mới giảm bớt sự tê mỏi nửa người.

Đã ăn tối cùng nhau thì đương nhiên cũng phải cùng nhau dùng bữa sáng, thay quan phục đi vào hậu viện, Lý Mục lại biến thành Lý thái thú ôn hòa nho nhã.

Trần Kiều vẫn gọi hắn là phu quân, bộ dạng lại hơi sợ hắn tức giận.

Ở trước mặt bọn nha hoàn vẫn muốn giả vở làm phu thê hòa thuận, Lý Mục gật đầu, nói với nàng:

“Mời phu nhân ngồi.”

Trần Kiều mỉm cười ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.

Bọn nha hoàn dọn cơm, trong lúc chờ, Lý Mục nói với Trần Kiều:

“Vết thương bên ngoài của phu nhân đã hồi phục, sau khi ăn xong ta sẽ sai biểu muội tới đây thỉnh tội.”

Trần Kiều lắc đầu, nhẹ giọng nói:

“Ta đã hỏi qua, trước đây ta cho người tát biểu muội. Về tình, biểu muội trả thù cũng có thể tha thứ được, đều là chuyện trước đây, ta không trách biểu muội, phu quân cũng đừng so đo nhé?”

Lý Mục nhìn nàng đầy bất ngờ.

Trần Kiều trước kia, phàm là xuất hiện trước mặt Lý Mục thì luôn luôn mặc hoa phục, đầu đội các loại trang sức quý giá, đứng chung một chỗ với Lý Mục mặc đồ đơn giản tạo ra tôn ti rõ ràng. Trần Kiều không thích xa hoa, hôm nay chỉ mặc một cái áo màu đỏ, phía dưới mặc váy trắng, thanh lịch nhẹ nhàng. Mái tóc dài đen nhánh dùng một cây trâm hoa mai búi lên, tai đeo hoa tai trân châu, trừ cái đó ra cũng không có trang sức nào khác. Như thế, ánh mắt của người khác đương nhiên sẽ hướng về mặt nàng, mắt ngọc mày ngài, mũi cao môi đỏ, làn da mịn màng không chút phấn son, xinh đẹp như đóa mẫu đơn.

Lý Mục thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt nói:

“Biểu muội ở nông thôn lâu rồi, không hiểu quy củ, phu nhân nên phạt thì vẫn phải phạt, nàng mới biết giáo huấn.”

Trần Kiều nghiêng đầu nghĩ, sau đó nhoẻn miệng cười, có chút nghịch ngợm nói:

“Vậy phạt biểu muội thay ta câu một con cá đi, mùa xuân ấm áp, nước trong nước cạn, sợ là biểu muội sẽ phải phí sức.”

Là trừng phạt cũng không phải trừng phạt, cứ như đứa trẻ chơi đùa.

“Vậy làm theo lời phu nhân nói đi.”

Lý Mục mỉm cười nói.

Sau khi ăn xong, Lý Mục đi làm việc, Trần Kiều rảnh rỗi không có việc gì làm liền dẫn nha hoàn Như Ý đi xem Ngô Tú Nga câu cá.

Nghiêm quản sự đã được Lý Mục dặn dò, tự mình theo dõi, từ xa nhìn thấy Trần Kiều tới đây, Nghiêm quản sự thấp giọng nhắc nhở mẹ con Ngô Tú Nga:

“Tính cách phu nhân thay đổi, đại nhân dặn, mong cô thái thái, biểu tiểu thư thân thiết với phu nhân, đừng so đo chuyện trước đây.”

Cô mẫu Lý thị là người phụ nữ nhà nông hiền lành, từ trước đến nay bà đều không muốn khiêu chiến với thiên kim phủ Quốc cữu, chỉ mong con gái đừng đi trêu chọc người ta là đủ rồi. Ngô Tú Nga vừa gây nên họa lớn, cũng bị dọa sợ, lúc này vừa tò mò rốt cuộc Trần Kiều biến thành kiểu gì, vừa lo Trần Kiều khỏi bệnh sẽ tìm nàng tính sổ, tạm thời không có ý đi khıêυ khí©h.

Đợi Trần Kiều lại đây, ba người cùng hành lễ.

Lý thị nắm chặt tay con gái đi đến trước mặt Trần Kiều, kéo con gái quỳ xuống.

Trần Kiều kịp thời đỡ cánh tay Lý thị, dịu dàng nói:

“Cô mẫu đừng làm thế, chuyện đến nông nỗi này, cháu với biểu muội đều sai. Bây giờ biểu muội chịu phạt rồi, tất cả cứ cho qua đi, chỉ mong cô mẫu quên sai lầm trước kia của cháu, sau này cả nhà chúng ta hòa thuận, chớ có xa lạ mới tốt.”

Lý thị há to miệng, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

Trong lòng Ngô Tú Nga lại trầm xuống, trước kia Trần Kiều chà đạp biểu ca, nàng vừa đau lòng vừa tức giận, đồng thời thầm thấy may mắn vì Trần Kiều không lại gần biểu ca. Hình như bây giờ Trần Kiều đã thay đổi bản thân, còn gọi biểu ca là phu quân, vậy có phải là biểu ca và Trần Kiều sẽ phải làm phu thê chân chính?

Trong ao vốn không có nhiều cá, Ngô Tú Nga thất thần lại càng không câu được.

Lý thị không nhịn được mà nhìn xung quanh ao.

Trần Kiều ngồi bên cạnh yên lặng quan sát, cảm thấy tâm tư Lý thị đơn giản chắc là không khó ở chung, còn Ngô Tú Nga, biểu ca biểu muội là dễ xảy ra chuyện nhất, nhưng trong trí nhớ nguyên thân, trước khi Lý Mục hoàn thành đại sự chỉ có mình nguyên thân là vợ, Trần Kiều cũng không lo Ngô Tú Nga sẽ chiếm được tình cảm của Lý Mục trước nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »